Bạch Tân Vũ mang vẻ mặt như đứa đám đi vào, lắp bắp gọi một tiếng “Anh”.
Giản Tuỳ Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn y một cái: “Cậu đến tìm tôi chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt, nói đi.”
Bạch Tân Vũ Do dự nhìn thoáng qua Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh cũng liếc qua Lý Ngọc, thôi thì để chút mặt mũi cho thằng nhóc này vậy, nói với Lý Ngọc: “Vậy cậu cứ về trước đi.”
Lý Ngọc đứng dậy nhìn Giản Tuỳ Lâm cũng đang nhìn cậu, Giản Tuỳ Lâm theo phép gật đầu với cậu.
Lý Ngọc đi rồi, Bạch Tân Vũ lắp bắp đem chuyện nói ra, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Giản Tuỳ Anh, chuẩn bị trước nếu Giản Tuỳ Anh nổi đoá thì bản thân phải bỏ chạy ngay.
Giản Tuỳ Anh càng nghe sắc mặt càng khó coi, hắn tức giận nắm chặt tay đến mức kêu rắc rắc.
Hoá ra là tên nhóc này chơi bạc mất hơn ba trăm vạn, chồng dì cả tức giận đến mức đập y một trận, còn bảo y lần này tự sinh tự diệt đi. Dì hắn là người mềm lòng nhưng thấy chồng nổi nóng như vậy cũng không dám khuyên, đành phải bảo Bạch Tân Vũ đến cầu hắn.
Mọi tật xấu của Bạch Tân Vũ bắt đầu từ lúc học trung học, nhiều năm như vậy đã gây ra không ít chuyện cho nhà, dì cả với chồng dì vì đứa con này mà mẹ nó khổ tâm đủ bề.
Nếu không thì Giản Tuỳ Anh cũng chẳng khinh y đến như vậy, bản thân không tự kiếm kiềm mà lại chỉ có biết làm màu, tim dì cả không tốt, lúc tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809009/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.