*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc xong việc hai người kéo quần thu thập tàn cuộc, trong xe không ai hé răng nói một lời.
Giản Tuỳ Anh liếc mắt thấy chất lỏng màu trắng chói mắt trên ghế dựa bằng da thì tâm tình ngũ vị tạp trần.
Lý Ngọc sửa lại quần áo, xấu hổ lấy giấy chùi ghế dựa, Giản Tuỳ Anh đen mặt xoay người ngồi sang một bên, ngón tay cứng ngắc sửa cà vạt.
Bình thường động tác rất điêu luyện, hôm nay không biết làm sao mà đầu ngón tay như tê cứng, thế nào cũng không cử động được, một lúc lâu cũng chưa xong cái nút thắt. Hắn tức giận ném luôn cái cà vạt.
Lý Ngọc nhìn hắn một cái: “Để tôi.” Nói xong cầm lấy cà vạt.
Giản Tuỳ Anh thô lỗ nói: “Không cần, hơn nửa đêm còn cà vạt cái mẹ gì nữa.”
Lý Ngọc hé miệng: “Vẫn nên đeo vào đi, nút áo của anh rơi rồi, thắt vào sẽ không bị hở ra.”
Giản Tuỳ Anh thô bạo đẩy cửa xe đi ra ngoài: “Ông đây thích phanh ra đấy.” Bấy giờ giày đang còn rớt nửa ở chân chưa đi xong, sàn xe còn cách mặt đất một khoảng, hắn lập tức bị vấp, nháy mắt là sẽ ngã xuống.
Lý Ngọc nhanh tay ôm ngang lấy hắn, thấp giọng nói: “Anh lại giận dỗi cái gì nữa, thật chẳng ra làm sao.”
Giẫn dỗi cái gì? Giản Tuỳ Anh chính là giận bản thân không chịu nổi sự hấp dẫn của con hồ ly nhỏ đấy, mất công chạy từ xa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809007/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.