Ngày hôm sau lúc Giản Tuỳ Anh tỉnh lại, Lý Ngọc đã không thấy ở đâu.
Tỉnh rồi hắn liền nghĩ đến chuyện phát sinh xảy ra lúc rạng sáng, cả người như bị sét đánh, hoàn toàn không tin nổi có người dám bá vương ngạnh thượng cung* với Giản Tuỳ Anh hắn.
(“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)
Hắn phát hiện bản thân còn vẫn đang nằm trên mặt đất, trên người mẹ nó ngay cả chiếc chăn đơn cũng không có, cứ như vậy mà làm hắn cả đêm ở đây.
Nếu bây giờ Lý Ngọc đứng trước mặt hắn, ai đưa cho hắn một cây dao chắc chắn hắn sẽ đâm chết tươi cậu ta.
Giản Tuỳ Anh hung hăng đập chân xuống sàn nhà, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ giận giữ. Động tác vừa rồi làm toàn thân hắn cũng lay động, khiến hắn đau đến cả người mềm nhũn.
Trận ẩu đả đã khiến hắn bị thương thê thảm, lại cộng thêm bị tên tuổi trẻ cường tráng kia đè cả một buổi tối, bây giờ cả người hắn như rời từng khúc một. Sức khoẻ của hắn phải được vì như trâu, cho tới giờ cũng chưa bao giờ nằm viện một ngày nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809001/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.