Được Ninh Tịch khen ngợi xong, Kỷ Ngữ Manh lập tức ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng đến cạnh máy quay phim.
“Đạo diễn, tôi có thể nhìn cảnh tôi mới diễn không?”
“Xem đi!” Thẩm Miên tất nhiên là đồng ý rồi.
Kỷ Ngữ Manh xem đi xem lại cảnh quay vừa rồi, càng xem ánh mắt càng sáng rực: "“Trời ơi… tôi… vừa nãy tôi diễn tốt thế á…”
Trừ đi cái sự kích động của bản thân ra thì nhìn cảnh Ninh Tịch đặt cô ngồi lên đùi rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng kia khiến trái tim Kỷ Ngữ Manh đập loạn ầm ầm.
Nhất là cái ánh mắt của Ninh Tịch lúc nắm lấy tay cô rồi kéo xuống đó, trời ơi đẹp trai chết đi được!
Kỳ Phóng lúc này cũng thò một cái đầu ra xem ké: “Vừa nãy còn có nhân viên khóc theo cậu đó! Không hổ là thủ khoa của trường nha! Quá lợi hại!”
Đột nhiên Kỷ Ngữ Manh biểu hiện tốt như vậy đương nhiên sẽ khiến áp lực của bọn họ tăng lên gấp bội. Mọi người đều là người mới, khởi đầu cũng không khác nhau mấy nên khó tránh khỏi sẽ bị người ta đem ra so sánh, ngay chính giữa bọn họ cũng đang âm thầm cạnh tranh.
Kỷ Ngữ Manh nghe vậy thì lắc đầu một cái, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị: “Tớ vẫn luôn có lòng tin với diễn xuất của mình nhưng mà bằng vào thực lực của tớ tuyệt đối không thể diễn được đến mức này. Đây đều là nhờ vào tiền bối Ninh Tịch cả, cảm giác khi diễn chung với cô ấy thật quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3360414/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.