Ninh Tịch mặt như đưa đám nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng ngồi như học sinh tiểu học.
Lục Đình Kiêu chống đầu: "Cô sợ tôi lắm à?"
Sự lạnh nhạt của Lục Đình Kiêu trong đêm so với ban ngày trông càng tà ác hơn, nguy hiểm hơn.
Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại gật đầu lia lịa: "Cả cái Đế Đô này chắc chẳng có ai là không sợ ngài đâu?"
Ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu lướt trên ly nước, anh khẽ nói: "Chỉ vì những người khác đều sợ tôi nên cô cũng sợ? Vậy, những người phụ nữ khác đều muốn lấy tôi, sao cô không muốn?"
Câu hỏi này khiến Ninh Tịch sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Ban sáng cô còn tưởng mình đã tránh được một kiếp, cô đúng là ngây thơ quá mà.
Vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây?
Ninh Tịch run rẩy giơ tay lên: "Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi một câu không?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, "Được."
"Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ là vì Tiểu Bảo rất ỷ lại vào tôi à? Tôi nghĩ đây chỉ là tạm thời, đợi tâm trạng thằng bé ổn định lại rồi sẽ ổn cả thôi, mà kể cả bé cứ luôn như vậy, ngài cũng không cần... không cần phải tự uất ức chính mình vậy đâu." Ninh Tịch khuyên nhủ tận tình, như đang khuyên một thiếu nữ sa ngã.
Lục Đình Kiêu buông cốc nước trong tay xuống, ngẩng lên nhìn thẳng vào cô: "Cô Ninh, tôi tưởng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086778/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.