Chương trước
Chương sau
Lục Đình Kiêu chơi trò "Cuộc thẩm phán cuối cùng", dựa vào cái gì mà bảo cô phải đi thu dọn tàn cuộc?

Lục Cảnh Lễ gọi cuộc điện thoại này rõ ràng quá thừa hơi!

Ninh Tịch định phủi tay mặc kệ nhưng không biết tại sao, trong lại cảm thấy hơi chột dạ.

Đệch! Cô làm gì mà phải chột dạ?

Cô đã hạ quyết tâm 'bà méo quan tâm' nhưng "ting tong" - Lục Cảnh Lễ gửi một clip ngắn đến.

Trong clip, ánh mắt Lục Đình Kiêu sắc lạnh như dao bắn thẳng tới, làm Ninh Tịch giật cả mình. Cô sững mất vài giây mới phản ứng lại kịp là anh đang nhìn Lục Cảnh Lễ.

"Lục Cảnh Lễ, tôi cho cậu nửa tiếng, làm lại toàn bộ bản kế hoạch này cho tôi, ngay bây giờ, ngay tại đây, làm không xong cậu tự vác xác tới phòng tài vụ kết toán lương luôn đi!"

Sau đó màn hình tối đen.

Ninh Tịch: "....."

Giây phút màn hình lắc lư rồi đen ngòm, cô như thể thấy những giọt nước mắt và máu của Lục Cảnh Lễ đang kêu gào cầu cứu.

Kể cả cô là kẻ gà mờ cũng biết, trong vòng nửa tiếng mà phải làm lại cả một bản kế hoạch là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng!

Cô thật sự, thật sự không biết phải cứu anh ta thế nào cả!



Ninh Tịch động não, binh pháp tôn tử ba mươi sáu kế chạy lòng vòng trong đầu.

Đợi quân địch mệt rồi mới tấn công? - Âm hồn của Lục Cảnh Lễ sẽ tìm đến giết cô trước mất!

Bắt giặc phải bắt thằng cầm đầu trước. - Nhưng chính Lục Đình Kiêu là vua ở đây mà!

Vây ngụy cứu triệu? - Lấy đâu ra Ngụy để cho cô vây?

Chẳng lẽ.... mỹ nhân kế? Dẹp, dẹp, dẹp ngay nhá!

Cuối cùng, Ninh Tịch đập bôm bốp vào đầu, có rồi! Điệu hổ ly sơn (Nhử hổ ra khỏi núi)!

Ninh Tịch hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới gọi điện cho Lục Đình Kiêu.

Đúng vào lúc này, tại tập đoàn Lục thị.

Trong phòng họp, trên màn hình lớn kết nối với điện thoại của Lục Đình Kiêu đang chiếu một đoạn tư liệu nội bộ.

Các nhân viên trên dưới đều đang căng não ra mà xem, bởi vì lát nữa Lục Đình Kiêu sẽ hỏi bọn họ.

Cảm giác này khủng bố y hệt như hồi nhỏ bị thầy giáo kiểm tra bài cũ vậy.

Đúng lúc này, điện thoại Lục Đình Kiêu bỗng vang lên.



Lục Đình Kiêu chẳng thèm nhìn, trượt tay nghe. Thế là ngay sau đó, trong loa truyền tới tiếng phụ nữ mềm mại, trong trẻo phát ra....

"Alo, Lục Đình Kiêu, anh đang bận à?"

Ngay tại giây phút đó, tất cả nhân viên trên dưới đều sững sờ, mặt ngẩn hết cả ra.

Chuyện gì vậy?

Đây là điện thoại riêng của sếp à?

Không ngờ còn có phụ nữ gọi tới, đã thế còn gọi thẳng tên sếp nữa chứ. Điều càng khiến họ ngạc nhiên hơn chính là cảnh tượng phía sau.

Lục Đình Kiêu vừa nghe thấy giọng nói đó, hơi lạnh tỏa ra quanh người bất giác liền thay đổi.

Như cơn gió mát từ nhân gian thổi tới đóa hoa bỉ ngạn trên cầu Nại Hà.

Lục Cảnh Lễ đang vùi đầu vào làm bản kế hoạch biết chắc không thể nào hoàn thành, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ninh Tịch, liền kích động đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Chị dâu ơi, cuối cùng thì chị cũng đến rồi hu hu hu....

Lục Đình Kiêu tuyên bố tạm dừng, sau đó anh rút thiết bị kết nối ra, áp điện thoại vào tai, nhìn không rõ biểu tình gì, ngữ khí cũng cứng nhắc: "Có chuyện gì?"

Ninh Tịch ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng nói đáng sợ đó liền muốn đem con bỏ chợ luôn. Cuối cùng, cô vẫn cố gắng lấy hết dũng khí, điều chỉnh giọng điệu nhẹ nhàng một chút, hơi cầu khẩn một chút, ấp úng nói: "Chuyện đó, tối nay anh có về không? Chúng ta đã hứa hôm nay sẽ đưa Tiểu Bảo đi ăn lẩu rồi mà!"

Lục Đình Kiêu lạnh mặt: "Đang bận, chưa chắc đã về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.