Chạng vạng, Ninh Tịch xách đống chiến lợi phẩm về nhà họ Lục.
Nhìn thấy lão quản gia đang tưới hoa, Ninh Tịch lên tiếng chào hỏi: “Bác quản gia, Tiểu Bảo đâu rồi ạ?”
Lão quản gia mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, cổ đeo nơ ngay ngắn, nhìn Ninh Tịch với ánh mắt kính cẩn nói: "Cô Tịch đã về rồi ạ, Tiểu thiếu gia đang vẽ tranh trong vườn."
"À, đang vẽ tranh à, vậy tôi không quấy rầy thằng bé nữa, thế còn Lục tiên sinh đâu?"
"Đại thiếu gia đang ở trên gác."
"Được rồi, cám ơn bác nhé!" Ninh Tịch vui vẻ chạy lên lầu.
Lão quản gia nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của cô gái, tâm tình vô cùng phức tạp. Trong khoảng thời gian cùng sống trong một mái nhà, dù cho lòng cảnh giác của ông có nặng hơn đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà có thiện cảm với cô gái này.
Xinh xắn, khéo miệng đương nhiên là đi đến đâu cũng được thích nhưng khó có được đó chính là làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Từ trước đến giờ, không hề lộ ra ý đồ vượt quá giới hạn với Đại thiếu gia, thậm chí nhiều khi còn chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.
Thực ra thì khi một người phụ nữ có ý với đàn ông, rất dễ bị nhìn ra, có thể giấu được một ngày hai ngày nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể giấu giếm được.
Đàn ông cũng thế.
Người khác có lẽ không biết nhưng ông quan sát từ đầu đến cuối cho nên là hiểu rõ nhất. Đại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086595/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.