Nửa đêm...
Tại căn hộ số 6 của Bạch Kim Đế Cung.
Trên giường có một con cún lông vàng đang lăn lộn: “Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ...”
Lôi Minh ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, bất đắc dĩ ngáp một cái: “Cậu đã đờ mờ lần thứ 258 rồi đấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Mục Dã lập tức nổi điên: “Đừng nói với em cái gì mà 250 nữa! Em chính là một thằng ngu đang sống sờ sờ đây! Ninh Tiểu Tịch trừ em mất 0.1 điểm đúng là không sai mà! Đờ đờ đờ... em đúng là ngu hết thuốc chữa! Ghi âm làm cái khỉ gì? Sao không quay video lại chứ? Tại sao, tại sao...”
(*250: tiếng lóng có nghĩa là thằng ngu)
Khóe miệng Lôi Minh giật giật, hoàn toàn không hiểu thằng nhãi này đang phát điên cái gì?
Bất quá, anh biết chắc một chuyện, mỗi lần cậu chàng này phát điên đều liên quan đến Ninh Tịch: “Mục Dã, có phải em muốn quay lại với Ninh Tịch không?”
Cả người Giang Mục Dã cứng ngắc như tượng, hung hăng “hừ” một tiếng: “Em có điên mới muốn quay lại với cô ta! Cũng chính bởi chuyện đó của cô ta mà đến giờ,tối nào ông đây cũng gặp ác mộng!”
Lôi Minh sa mạc lời, nhìn biểu tình y như oán phụ của Giang Mục Dã, trong lòng rõ ràng thích muốn chết vậy mà vẫn còn dám mạnh miệng.
Thật ra thì anh vẫn luôn nghi ngờ năm đó Giang Mục Dã chơi đùa thành thật mà thích Ninh Tịch, nếu không thì lúc biết chân tướng, Giang Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086560/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.