Lúc Ninh Tịch rời khỏi bệnh viện đã là tối muộn.
Trên bầu trời không có sao cũng chẳng có trăng, trên đường giờ này cũng chỉ lác đác vài chiếc xe cùng vài người đi đường.
Cô thừa nhận thủ đoạn của Ninh Tuyết Lạc quá vụng về, chẳng có kĩ thuật gì nhưng mà... cô ta lại thành công.
Cô ta luôn dùng thứ mà cô quan tâm nhất đến để đả kích cô.
Ví dụ như Tô Diễn, ví dụ như cha mẹ...
Có lúc cô từng hoài nghi, liệu có phải tất cả đều là cô sai, là cô quá tệ hại, quá mức quá đáng cho nên tất cả mọi người đều chán ghét cô, chê cô, vứt bỏ cô.
Cô thậm chí còn nghĩ bản thân cố gắng đến tận bây giờ rốt cuộc là vì cái gì?
Cho dù đến một ngày cô đạt được mục đích, có được trong tay tất cả thì thế nào, cả thế giới này sẽ có ai để ý tới, cô vẫn chỉ có một mình mà thôi.
Ninh Tịch thất thần, chẳng có mục đích mà lê bước trên đường, hoàn toàn không chú ý tới có một chiếc xe màu đen không biển số đang lén la lén lút đi theo sau lưng cô.
Chờ cô bước tới nơi không người, lập tức có hai người nhanh chóng xuống xe, một người lấy một cái khăn lông bịt miệng cô lại, một người lấy dây thừng trói cô, dùng sức lôi cô vào trong xe.
Toàn bộ quá trình không tới năm giây.
Chờ đến khi Ninh Tịch phản ứng lại thì tác dụng của thuốc mê đã làm cô mất hết sức lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086540/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.