Đặt thuốc lên bàn xong, Lục Đình Kiêu đang định gõ cửa hỏi xem Ninh Tịch đã ổn chưa, “rầm” một tiếng, cửa nhà tắm lại bị người ở trong giật ra.
Cả người Ninh Tịch bọc kín trong chiếc khăn tắm, cô như một con sâu róm nhảy tưng tưng ra ngoài.
"Cẩn thận!" Lục Đình Kiêu sợ cô không nhìn thấy sẽ ngã, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô một tay.
Ninh Tịch thở dài, sâu xa nói: "Người phải cẩn thận không phải là tôi mà là anh đấy Lục Đình Kiêu!"
"Tôi phải cẩn thận cái gì?" Lục Đình Kiêu nhìn cô khó hiểu.
Ninh Tịch thản nhiên nói: "Tất nhiên là cẩn thận tôi rồi! Tuy tôi ngâm nước một lúc đã cảm thấy ổn ổn rồi nhưng mồi lửa chôn trong người giống như núi lửa đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào! Thế nên trong tình huống này, anh phải tránh xa tôi ra! Lỡ mà tôi có bộc phát thú tính không kìm lòng được thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm! Tôi mà điên lên thì ngay đến bản tôi còn sợ đấy chứ đừng nói a..."
Khóe miệng Lục Đình Kiêu nhếch lên, dở khóc dở cười với cách diễn tả của cô.
Thật ra thì, với hậu quả như thế, anh rất mong chờ là đằng khác.
"Thuốc mua về rồi đây, có cần tôi giúp không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Không cần đâu, vì trinh tiết của anh, cứ để tôi tự làm đi!" Ninh Tịch tỏ ra chính trực.
"Trinh tiết của tôi..." Khóe miệng Lục Đình Kiêu giật giật.
Ninh Tịch chớp mắt: "Chẳng phải anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086526/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.