Chương trước
Chương sau
Sau khi Lục Đình Kiêu từ phim trường về, Lục Cảnh Lễ liền biết đã xong hết rồi. Trời sắp sập đến nơi rồi.

Bộ dạng của anh trai anh thậm chí còn đáng sợ hơn cả năm ấy, cái năm mới tiếp quản công ty, khi đó cha tự dưng mắc bệnh nặng, mấy lần đứng giữa sự sống và cái chết, tất cả họ hàng đều nhăm nhe tới vị trí người thừa kế, thật chí có thời gian cả gia tộc của hai anh em họ đấu nhau tới ngươi sống ta chết.

Khi ấy Lục Đình Kiêu quả thật như một sát thần không có tình cảm, anh ra tay vô cùng tàn khốc, bất chấp người thân, một tay bình ổn nội loạn của gia tộc suýt chút nữa thì bị lật đổ này...

Lục Đình Kiêu lúc này như một con dã thú bừng tỉnh sau giấc ngủ say, cả người được vây bởi một tầng sát khí nguy hiểm. Lục Cảnh Lễ vốn định đi an ủi một chút, nhưng Lục Đình Kiêu vừa về đến nhà đã bắt đầu đuổi hết người giúp việc trong nhà đi, sau đó tự nhốt mình trong biệt thự, hơn nữa còn để chế độ quyền hạn tối cao, ngoài anh ra, không ai có thể vào được.

Lục Cảnh Lễ sợ anh xảy ra chuyện, thậm chí còn sợ anh cho nổ cả căn nhà, cứ lo lắng đi lòng vòng ở ngoài cửa.

Một lần đợi này là cả một đêm.

Lục Đình Kiêu vẫn không ra ngoài.

Hơn nữa, còn xảy ra tình huống xấu hơn…

Mới sáng sớm, Lục lão gia tử đã đích thân gọi tới bảo anh lập tức về nhà một chuyến, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng không vui.

Tại nhà cũ của Lục gia...

Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân đều đang ở trong phòng khách, hai người ngồi trên sofa, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Thiết bị cảnh báo trong đầu Lục Cảnh Lễ kêu tút tút tút liên hồi, phản ứng đầu tiên chính là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lục lão gia tử ném một tập tài liệu dày cộp lên người anh: "Đồ khốn nạn, mày giải thích cho tao xem đây là chuyện gì?"

Tập giấy A4 trắng và ảnh rơi lả tả trên mặt đất.

Lục Cảnh Lễ quét mắt nhìn, tất cả đều là ảnh và tư liệu về Ninh Tịch.



Quả nhiên, thân phận của Ninh Tịch bị lộ rồi.

Haiz... sao cứ phải vào lúc này cơ chứ...

Quả đúng là nhà nát còn mưa dột suốt đêm mà!

Lục lão phun nhân đau lòng, giận dữ nhìn thằng con nhỏ: "Cảnh Lễ, con làm mẹ quá thất vọng! Chuyện khác con có làm loạn thế nào cũng được nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của anh con, sao con có thể không biết nặng nhẹ như vậy, đã thế còn giúp anh con giấu chúng ta!"

"Tao còn tưởng là thiên kim tiểu thư khuê các của gia đình danh giá nào! Cư nhiên lại là một diễn viên! Đời tư lại còn hỗn loạn vô cùng! Người như vậy sao có thể làm con dâu của Lục gia chúng ta, sao có thể làm mẹ của cháu nội tao hả!" Nói đến câu cuối cùng, Lục lão gia tử còn đập bàn "uỳnh" một cái.

Cứ nghĩ đến việc những ngày này Lục Đình Kiêu giao Tiểu Bảo cho loại người như vậy chăm sóc, ông toát hết cả mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng sợ.

"Rốt cuộc cô ta đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho thằng anh mày? Không ngờ lại có thể khiến một người có tính cách kiêu ngạo như Đình Kiêu để ý tới loại người như cô ta!"

"May mà bọn tao phát hiện ra sớm, nếu không chúng mày định gạo nấu thành cơm rồi mới nói cho bọn tao đúng không? Thật đúng là quá hoang đường!"

.....

Hai người ông một câu tôi một câu thao thao bất tuyệt nói tới cả tiếng đồng hồ.

Lục Cảnh Lễ mới đầu còn định giải thích, cuối cùng cũng không nói nữa, nhàm chán ngồi đếm số lá trà trong chén.

Lục lão phu nhân trợn mắt nhìn anh: "Thằng thối tha kia! Ruốt cuộc con có đang nghe bọn ta nói chuyện không đấy hả?"

Lục Cảnh Lễ đặt chén trà xuống, chớp mắt: "Í? Hai người nói xong rồi à? Vậy giờ đã có thể cho thằng con bị chửi cho thối mặt thối mũi này nói vài lời được chưa?"

Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Được! Mày nói đi! Để tao xem xem mày còn giở cái giọng gì ra được nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.