Chương trước
Chương sau
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì trầm ngâm nói: "Cái này bác sĩ tâm lý cũng có nói, nhưng Tiểu Bảo lại không muốn rời nhà cũ nửa bước, tôi đoán nó còn đang chờ cô đến đón nó về nhà đấy!"

Nghe đến đây, trán Ninh Tịch nhăn chặt lại.

"Chỉ có điều, để cho cô đưa Tiểu Bảo đi... chuyện này quá lớn, tôi cũng không dám tùy tiện đồng ý..."

Lục Cảnh Lễ còn đang khó xử, đột nhiện di động vang lên.

Mở ra nhìn một cái, là anh trai gửi tới ----

[ Nếu cô ấy muốn đưa Tiểu Bảo đi thì cứ đồng ý]

Wtf! Sao anh trai anh lại đoán đúng ý đồ của Tiểu Tịch Tịch!

Lấy được thánh chỉ, Lục Cảnh Lễ lập tức đổi giọng: "Tiểu Tịch Tịch, cô mang đi đi! Mang đi đâu cũng được! Giao Tiểu Bảo cho cô đó!"

Nhìn Lục Cảnh Lễ trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, Ninh Tịch cũng đen mặt: "Anh vừa mới kêu chuyện này quá lớn anh không dám tùy tiện đồng ý mà?"

Lục Cảnh Lễ ra vẻ đương nhiên nói: "Tôi đúng là không dám tùy tiện đồng ý nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi, cho nên đây không phải tùy tiện đồng ý mà là nghiêm túc đồng ý với cô!"



Ninh Tịch im lặng, sau đó mở miệng nói: "Anh yên tâm, trước sáng mai tôi sẽ đưa Tiểu Bảo về."

"Được được, nhưng mà bây giờ đã là tối muộn rồi, cô còn định đưa Tiểu Bảo đi đâu giải sầu?"

"Buổi tối thì sao, buổi tối đi giải sầu mới lãng mạng!" Ninh Tịch ra vẻ khinh bỉ Lục Cảnh Lễ kiến thức thiển cận, sau đó mang ra đồ trang điểm tùy thân mang theo, rồi bắt đầu trang điểm.

Nghiêm chỉnh mà nói thì cô đang hóa trang.

Quen tay hay làm, Ninh Tịch nhanh chóng vẽ lên mặt mình một khuôn mặt người máy tương lai, sau đó đội thêm tóc giả rồi đeo thêm khuyên tai.

Qua tay Ninh Tịch, người ta cảm tưởng trên khuôn mặt cô không phải là máu thịt, mà là các thớ cơ do máy móc tạo thành, nhìn ngầu cực kì.

Lục Cảnh Lễ ngạc nhiên: "Tiểu Tịch Tịch, sao cô lại vẽ mặt mình thành như vậy? Nhưng mà nhìn ngầu lắm thật đấy! Thật giống người máy quản gia số 1 nhà chúng ta!"

Ninh Tịch giơ ngón tay cái lên: "Đây là kĩ năng cần thiết để một diễn viên giữ vững linh hồn tự do của mình!"

"Chậc, kĩ năng này không tệ, đi trên đường chắc chắn không ai có thể nhận ra cô!" Lục Cảnh Lễ vừa nói khóe mắt vừa liếc về Tiểu Bảo đang ngồi trên giường, trong con mắt đờ đẫn rốt cuộc cũng đã có tiêu cự, không chớp mắt nhìn Ninh Tịch.

Ninh Tịch hóa trang xong liền đưa tay xuống dưới nách Tiểu Bảo, nhẹ nhàng ôm nhóc ngồi lên đùi của mình rồi cầm lấy đồ trang điểm.

Lục Cảnh Lễ nhướng mày: "Ngay cả Tiểu Bảo cũng cần hóa trang sao?"



"Để phòng ngừa vạn nhất! Khuôn mặt bé nhỏ đẹp trai của Tiểu Bảo còn bắt mắt hơn cả tôi đấy. Chưa kể tôi còn biết vẽ rất nhiều phong cách nữa! Yên tâm đi, những thứ này đều ăn được, không có hại gì đối với da!" Nói xong bắt đầu hóa trang cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngồi trong lòng Ninh Tịch, ngoan ngoãn ngồi im, không nhúc nhích, vô cùng phối hợp.

Vậy nên Ninh Tịch hóa trang rất nhanh, không đến năm phút đồng hồ đã xong rồi.

"Oa! Thật ngầu quá! Tôi cũng muốn!" Hai mắt Lục Cảnh Lễ sáng rực lên.

Ninh Tịch hừ một tiếng: "Đi sang một bên, đừng phá hỏng tôi với Tiểu Bảo!"

Lục Cảnh Lễ ngồi xổm tại chỗ vẽ vòng tròn.

"Được rồi được rồi, nể tình anh giúp tôi với Tiểu Bảo nên lần sau có rảnh sẽ hóa trang cho anh! Bây giờ tôi phải dẫn bảo bối Tiểu Bảo ra ngoài chơi đã!"

"Đây chính là cô nói đấy nha, không được hứa lèo đâu đấy! Hôm Halloween tôi đặt lịch với cô trước rồi đấy!"

"Không thành vấn đề!"

Lục Cảnh Lễ cuối cùng cũng thỏa mãn, dẫn Tiểu Bảo với Ninh Tịch lặng lẽ ra sân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.