Chương trước
Chương sau
Quách Khải Thắng không nhịn được liếc Phương Nhã một cái: "Tiểu Thất không giống với những người được học diễn xuất bài bản như các cô, có thể biểu hiện thế đã là rất tốt!"

Nói xong lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn Phương Nhã: "Cô nhìn cách Tiểu Tịch diễn mà học tập, cô có nhập vai thì đối phương mới có thể nhập vai hiểu không hả?"

"Đạo diễn tôi... rõ là là cô ta..." Phương Nhã thiếu chút nữa hộc máu.

Kĩ năng diễn xuất của Quan Tiểu Thất thối nát chẳng lẽ lại do cô ta?

Lúc này thái độ của mọi người xung quanh cũng bắt đầu thay đổi: "Đạo diễn nói rất có lí, ban đầu tôi còn tưởng rằng tất cả vấn đề là do Quan Tiểu Thất, giờ nghĩ kĩ lại một chút mới thấy Phương Nhã cũng có vấn đề!"

"Nhất định là thế! Nếu không tại sao lúc Tiểu Thất diễn với Ninh Tịch lại chỉ cần một lần đã qua!"

"Mặc dù diễn xuất của Quan Tiểu Thất có nát, nhưng diễn xuất của Phương Nhã cũng chả lành lặn được bao nhiêu, thế mà ở đó chó chê mèo lắm lông!"

.....

Sau khi kết thúc cảnh quay, Quan Tiểu Thất dường như bay về chỗ nghỉ ngơi.

Hai trợ lí lập tức vây lại, một người đưa nước một người vẫy quạt vô cùng vui vẻ nghênh đón.

"Tiểu thư tiểu thư, lúc nãy cô quá lợi hại!"



"Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần một lần đã qua! Diễn quá tuyệt vời!"

Quan Tiểu Thất vênh mặt lên đắc ý nói: "Tôi đã nói rồi, diễn xuất của tôi không thành vấn đề! Chỉ là do cái bản mặt của Phương Nhã kia quá mất khẩu vị nên tôi mới không diễn được thôi! Bây giờ mấy người tin chưa?"

"Tin tin! Tiểu thư là giỏi nhất! Đều là do Phương Nhã sai!"

Ninh Tịch quét mắt nhìn phía Tiểu Thất, sau đó đi tới phía Quách Thắng Khải: "Đạo diễn, cảnh này thế nào? Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề không có vấn đề! Cực tốt!" Vẻ mặt phơi phới của Quách Khải Thắng y như gió mùa xuân.

Ninh Tịch hơi ngừng lại, giả vờ vô tình nói một câu: "Đạo diễn, tôi thấy trạng thái hiện giờ của Quan Tiểu Thất vô cùng tốt, quay luôn cảnh tiếp theo thì hiệu quả có tốt hơn?"

"Ừ, cô nói rất có lý, tôi để bọn họ quay luôn đây! Đúng rồi, cô có việc gấp thì cứ đi đi!"

"Được, cám ơn đạo diễn!" Ninh Tịch gật đầu cáo từ.

Tiểu Đào nghi ngờ chạy theo sau Ninh Tịch: "Chị Tịch, Quan Tiểu Thất làm sao thế? Một lần mà đã qua rồi! Chắc không phải ăn may chứ?"

Ninh Tịch: "Chắc là vậy đi..."

"Em biết mà! Chị có chuyện gì gấp sao? Có cần em giúp gì không?"



"Không cần, em có thể tan ca rồi!"

"Vậy thì tốt quá, cám ơn chị Tịch ~" Cứ tưởng hôm nay còn phải tăng ca làm thêm giờ, không ngờ lại được về sớm, Tiểu Đào lập tức vui vẻ chạy đi.

Ninh Tịch tẩy trang thay đồ xong, đang đi trên hành lang về khách sạn.

Đột nhiên có một cái tay xuất hiện, quàng lên vai cô.

"Chậc chậc, Ninh Tiểu Tịch, thế mà cô cũng làm anh hùng cứu mĩ nhân cơ à?"

Ninh Tịch hất tay Giang Mục Dã ra, phủi phủi bả vai: "Thì sao, ông có ý kiến gì?"

Gianh Mục Dã không thèm để ý đem móng heo để lại chỗ cũ: "Chẳng phải bà không thích xen vào việc của người khác sao? Lần này sao lại giúp cái đứa đáng ghét như Quan Tiểu Thất kia?"

Ninh Tịch sờ cằm một cái: "Dù sao Quan Tiểu Thất cũng coi như giúp tôi một lần, thuận tay thì trả ơn thôi ông cũng biết tôi không thích nợ ân tình người ta còn gì. Hơn nữa... không nói tới cách làm người với tính cách cô ấy tệ hại thế nào nhưng có thể nhìn ra được cô ấy thật sự thích diễn xuất..."

Ninh Tịch đối với những người thực sự yêu thích diễn xuất đều rất có hảo cảm.

Giang Mục Dã vẻ mặt không thể tin nổi: "Bà mà cũng biết thương hương tiếc ngọc nha!"

"Tôi thương hương hay tiếc ngọc thì liên quan gì tới ông!" Ninh Tịch liếc anh ta một cái: "Chẳng phải hôm nay không có cảnh quay sao? Chạy tới đây làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.