Chương trước
Chương sau
"Không được phép ra tay!" Thạch Tiêu nhìn về phái tên kia quát lên.

"Mẹ kiếp!" Trong mắt tên kia dấy lên sự tàn bạo, gã ta nhổ một ngụm nước miếng lên đất: "Con bà mày nói ít thôi! Thạch Tiêu là mày mang chúng tao tới cái kho quân dụng này, cái gì mà Boss ở đây, tự mày nhìn cho rõ xem ở đây có cái chó gì! Là mai phục! Ngay cả mạng tao cũng sắp mất đến nơi rồi đấy! Chỉ là một con đĩ thôi mà! Ả ta chết có thể đổi một mạng cho tao, đó là vinh hạnh của ả!"

Để giữ được mạng sống, giờ có bảo gã giết chết Thạch Tiêu, gã cũng không chút do dự!

"Đừng có nóng, mày có luật chơi của mày thì đương nhiên tao cũng có luật chơi của tao." Ninh Tịch nhếch miệng lộ ra một nụ cười mê người, rút ra một khẩu súng lục.

"Con lợn thối, mày muốn chết à! Đổi luật chơi rồi, bây giờ không được dùng súng, mau bỏ xuống!" Alice đứng bật dậy.

"Alice yêu dấu, những khẩu súng đó đều không có đạn, không cần để ý." Tên trọc cười ha hả, Alice nghe vậy cũng chỉ nhún vai một cái rồi ngồi về chỗ cũ.

"Chúng mày biết không, đây là khẩu Beretta 92F của Ý, đồ chuyên dụng của lính Mỹ." Ninh Tịch mở ra băng đạn trống không, nhẹ giọng nói.

"Không sai, đấy chính là khẩu Beretta của Ý, nhưng thế thì sao, trò chơi đã kết thúc, cho nên... mày có nhận được khẩu súng đó hay không thì kết quả vẫn sẽ giống nhau, chúng mày đều sẽ chết... chúng tao sẽ ngồi nhìn chúng mày giết nhau, ha ha ha...!" Vẻ mặt tên trọc dần trở nên bệnh hoạn.

Nhưng Ninh Tịch lại lắc lắc đầu: "Chỗ hay của khẩu súng này là có thể dùng được..."

Lời của Ninh Tịch còn chưa nói xong thì tên do Thạch Tiêu mang đến đã lao lên như một trận gió nhào về phía cô.

"Con đĩ, mày đi chết đi!"

"Tất cả các loại đạn..."



Ninh Tịch vừa nói xong cả người gần như bật lên, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc đến không thể tin của mọi người cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng tên kia.

"Ọc!" Khuôn mặt của tên kia lập tức dúm dó lại, khóe miệng không ngừng co giật, há mồm nôn ra một bãi nước sền sệt, lảo đảo ngã về sau mấy bước, nhưng Ninh Tịch đã nhanh chóng túm bả vai gã lại.

Ầm!

Tên áo trắng thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Ninh Tịch hung hăng đạp trên mặt đất.

Cùng lúc đó Ninh Tịch móc ra mấy viên đạn, lấy tốc độ nhanh như chớp tra đạn vào băng đạn một cách hoàn mỹ.

"Aaaaa...!"

Tên kia ôm đầu kêu thảm thiết, sức mạnh cùng kỹ xảo cận chiến của Ninh Tịch đã vượt quá xa so với dự liệu của gã, thậm chí khiến gã không có bất kì cơ hội đánh trả nào!

Con đĩ đó mà là một diễn viên sao? Trông ngoan hiền dịu dàng thế mà sao lại có thân thủ đáng sợ như vậy! Mẹ, đùa cái gì vậy.

Lúc này Ninh Tịch đã sớm lên nòng khẩu Beretta 92F, hơn nữa còn đủ cả 7 viên trong băng đạn.

Lúc trước Ninh Tịch cũng đã sớm phát hiện toàn bộ những khẩu súng này đều không có đạn, đám người kia cũng chẳng ngu đến độ để đạn trong súng. Cho nên lúc cầm lấy khẩu súng thứ nhất cô đã sớm suy nghĩ đối sách.

Lúc đầu giả vờ nhận biết khẩu đầu tiên là để kéo dài thời gian, là hành động bất đắc dĩ, lần thứ hai là để những tên mũi lõ kia buông lỏng cảnh giác, còn lần thứ ba thì cô đã chuẩn bị xong đối sách.

Cái nơi hỗn loạn như Philadelphia này thì cư dân ở đây đã sớm hình thành một thói quen, đó là sau khi nạp đầy đủ đạn cho súng của mình rồi thì sẽ mang dư thêm mấy viên dự bị, phần lớn để đặt ở túi áo ngực để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, thế nên Ninh Tịch sớm biết chắc trong túi áo cái gã đang nằm dưới chân cô có đạn. Mấy tên mũi lõ này quá mức tự đại không hề bắt gã giao nộp vũ khí, dường như cho rằng đã chắc chắn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Ban đầu cô định trực tiếp đoạt đi súng của gã nhưng chỉ có điều cuối cùng vẫn phải bỏ ý định này đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.