Chương trước
Chương sau
Con ngươi Ninh Tịch quay quay vài lần mới trả lời: "Không phải tôi, là tôi hỏi giúp một người bạn!"

Nếu nói là cô thì lấy trình độ bảo vệ anh trai của con hàng này chắc chắn sẽ không dạy cho cô.

Nhưng mà không ngờ Lục Cảnh Lễ lúc này thông minh đột xuất, căm phẫn nói: "Nói dối, chắc chắn là chính cô thì có! Cô muốn tỏ tình với tên trời đánh nào hả! Tôi phải đi giết nó!''

Ninh Tịch nghe vậy nhướng mày: "Anh chắc chứ?"

"Dĩ nhiên là chắc! Đại đao của tôi đang khát máu đây!!!"

Ninh Tịch bật cười, con hàng này quả nhiên trung thành với anh của mình mà!

Nếu Lục Cảnh Lễ đã biết thì nhất định sẽ không chịu giúp cô, như vậy Ninh Tịch không thể làm gì khác hơn là dùng vài phương pháp đặc biệt.

Vì thế Ninh Tịch cố ý dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Anh không cần biết là ai, dù sao thì sau này anh cũng biết thôi! Sao? Có dạy hay không? Nếu không dạy thì tôi nhờ anh trai của anh dạy!"

Ninh Tịch muốn cho Lục Đình Kiêu một bất ngờ thì tất nhiên không thể nói cho Lục Cảnh Lễ biết người cô muốn tỏ tình là ai, nếu không lấy tính tình của con hàng này thì nhất định sẽ không nhịn được mà đi nói ngay cho Lục Đình Kiêu. Vậy còn ngạc nhiên cái rắm gì nữa!

"Tiểu Tịch Tịch! Sao cô có thể như vậy hả! Bảo anh tôi dạy cô thì anh tôi còn không đau lòng đến chết à! Tiểu Tịch Tịch, bắt đầu từ hôm nay tôi quyết định không thích cô nữa! Cô làm cho tôi quá thất vọng!'' Hộ anh cuồng ma - Lục Cảnh Lễ bắt đầu đốt cháy tiểu vũ trụ.



Ninh Tịch cố nén cười: "Hừ hừ, thế cho nên cá vàng nhỏ, anh có định dạy hay không? Không dạy tôi sẽ phải đi hỏi anh Hai của anh thật đấy!'

"Cô..." Lục Cảnh Lễ đau khổ muốn chết nói: "Được... Tôi dạy! Còn nữa tôi không phải cá vàng! Tôi là cá chép!"

Đau khổ đến vậy vẫn không quên vấn đề này...

Rõ ràng là cá chép mà sao lại thảm hại đến vậy!

Thật đau lòng mà!

"Vậy thì nói nhanh lên!" Ninh Tịch một bên thấp giọng, một bên cẩn thận nhìn về phía phòng tắm một cái. Lục Đình Kiêu đang tắm, cũng sắp xong rồi.

Lục Cảnh Lễ không yên lòng nói: "Cô đắp bùn lên mặt rồi ngồi trên cái xe cút kít dắt theo một con lừa đi tới trước mặt người cô thích..."

Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyết cắt lời anh ta, tức giận nói: "Lục Cảnh Lễ!!!!! Anh mà không nghiêm túc tôi sẽ đi hỏi anh của anh!"

Lục Cảnh Lễ khóc lóc sướt mướt nói: "Nếu hắn ta mới biết yêu thì cô cởi áo tháo thắt lưng, nếu hắn ta đã chơi qua vô số người thì cô phải cơm bưng nước rót tọng vào mồm hắn! Tôi chỉ có thể dạy cô như vậy thôi! Đây là tinh hoa tôi đúc kết cả đời đấy! Cụ thể thế nào thì cô đi mà tự hiểu! Muốn tin hay không thì tùy, bye!"

Bạn tốt cá chép của ngài đã trọng thương...

Lục Cảnh Lễ nghĩ nghĩ từ một vài thông tin ít ỏi mà nói, thì ít nhất anh cũng có thể xác định tên kia nhất định là một kẻ ăn chơi đang điếm chơi qua vô số người, cho nên anh mới bảo Ninh Tịch làm bữa cơm rồi mới tỏ tình!



Đây là biện pháp an toàn nhất Cảnh Lễ có thể nghĩ ra, cũng không khiến Ninh Tịch tiếp tục quấy nhiễu anh nữa...

Ninh Tịch nhìn di động đen ngòm thì câm nín.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ những gì Lục Cảnh Lễ nói cũng quả thật có đạo lý.

Đạo lý này cô cũng hiểu, chẳng qua là nhất thời đầu óc rối loạn nên không nghĩ ra thôi.

Cô muốn làm một cảnh tượng hoành tráng!

Thật ra thì... đổi cách khác cũng không tệ!

Mới biết yêu thì dùng mĩ nhân kế...

Tay chơi thì dùng mỹ thực kế...

Mấy chục năm sống trên đời của Lục Đình Kiêu đều chưa hẹn hò với ai, khẳng định anh là dân mới biết yêu!

Chậc chậc, Lục Cảnh Lễ này dưới tình huống không biết cái gì mà cũng có thể hiến kế như thần, quá tuyệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.