Hai bên sau khi xác định không có vấn đề gì, Thẩm Miên bắt đầu phổ biến cách diễn cho Ninh Tịch.
Lần diễn chụp này vô cùng thuận lợi, ba lần đã qua. Hai lần đầu chỉ là do góc chụp không được tốt.
Cuối cùng, Thẩm Miên ngồi nhìn lại hình ảnh trong camera, thần sắc cảm khái, khó trách Quách đạo diễn nhiều lần mở miệng công khai khen nữ nhân này!
Quay chụp sau khi kết thúc, Ninh Tịch vì thân phận, thay đổi một thân thường phục, rốt cuộc hiện tại, người biết nàng càng ngày càng nhiều.
Hai ngày này Ninh Tịch đều rất bận, thật vất vả hôm nay mới gặp được nàng, Giang Mục Dã lập tức hai mắt sáng lên mà chạy tới chặn lại: “Buổi tối chúng ta cùng nhau khai chiến đi? Tôi còn kém ba trận là có thể thăng cấp! Tuyệt đối không thể thua!!!”
“Giúp ông thăng cấp tôi có lợi gì?” Ninh Tịch đáp lại ngay.
“Việc nhỏ như vậy bà còn đòi chỗ tốt? Rốt cuộc chúng ta có phải huynh đệ không vậy?”
……
“Giang Mục Dã, ngày mai……” Thẩm Miên đang muốn cùng Giang Mục Dã nói chuyện, nhìn đến bên cạnh hắn còn một nam nhân trẻ tuổi, sửng sốt một chút: “Vị bằng hữu này?”
Giang Mục Dã khóe miệng nhếch lên, “Đạo diễn, đây chính là người anh vừa gặp qua đó, có được hay không?”
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, vươn tay lắc lắc, “Đạo diễn, là tôi a!”
Thẩm Miên tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt biểu tình như gặp quỷ: “Cậu... cậu là Ninh Tịch?”
“Thanh niên” trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2642858/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.