Dạo này thầy rất kỳ lạ, thầy cứ uống thuốc mà tôi không hề biết. Cứ gặn hỏi thì chỉ trả lời thuốc giảm nhức đầu đấy thôi. Không biết có sao không nhỉ? À tôi sinh em bé rồi! Chúng tôi quyết định đặt cho nó là Tôn Trịnh cho mạnh mẽ, là một đứa con trai đầu tốt nhất là đặt tên có ý chí. Năm nay nó lên 2 tuổi, lúc nào cũng bò qua ba nó không thèm qua tôi tí nào hết. Thầy ôm nó mà bảo “ Tôn Trịnh của ba hôm nay biết bò qua ba nữa kìa “
Tôi cười tít cả mắt.
Năm Tôn Trịnh lên 3 thì bà ngoại tôi qua đời. Mẹ tôi và em tôi gặp nhau trong đám tang, nhìn hai người rất buồn tôi cũng đến hỏi
“ Bữa giờ mẹ sống như thế nào rồi? “
“ Mày cũng biết hỏi mẹ mày sống thế nào sao?”
“ Chị tránh ra đi.”
Tôn Trịnh bò đến tay tôi và òa khóc. “ Thằng bé này là ai?”
Thầy đến mà bảo “ Là con của Mịch Xuyên đó!”
“ Nín nào Tôn Trịnh “
“ Thật là phiền phức.”
Tôi cũng ôm Tôn Trịnh mà khóc, vừa khóc cho bà ngoại vừa khóc cho gia đình của tôi.
Năm Tôn Trịnh lên 6 tuổi, tôi phát hiện ra thầy uống thuốc rất nhiều.
“ Thầy… thầy bị sao thế? “
“ Chỉ là thuốc đau đầu thôi không sao không sao cả. “
Tôi ôm thầy…. “ Thầy đừng có rời xa em đấy…. em sợ lắm”
“ Yên tâm đi nào… “
Năm Tôn Trịnh lên 8, cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-doi-thuong-mot-kiep/2433181/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.