1.Chân tôi thì đi được rồi nhưng không thể chạy nhảy được. Thầy thì vẫn chở tôi đi học như ngày nào. Ngày hôm nay khối 10 thi HK1, tôi cũng chuẩn bị bài đầy đủ hết rồi. Đi trên đường, thầy Tôn mới hỏi “ Đã học bài hết chưa?”
“ Dạ rồi ạ! “
Đến trường, tôi tự mở cửa xe đi từng bước một. Thầy thấy tôi thế bế tôi đến tận phòng thi, cả trường nhìn tôi, ngại quá nên lấy tay che mặt rồi bảo “ Đừng làm thế, em tự đi được mà “
“ Sao mà tự đi được”
Đến phòng thi, tôi cúi mặt xuống bàn để khỏi dư luận. Quân Quân chạy vào bảo “ Cậu được thầy Tôn bế và tận phòng sao”
“ Ừ..” tôi miễn cưỡng trả lời.
“ Cả trường đồn ầm lên kìa… cậu thật là “
“ Do chân … “
Cô bước vào phòng thi “ Các em trật tự, chúng ta chuẩn bị làm bài “
Thầy Tôn cũng bước vào phòng, tôi cũng sững sốt … thầy phát đề thi ra, đến bàn tôi, thầy điền sẵn tên cho tôii luôn. Tôi cảm thấy: Hình như thầy quan tâm quá mức rồi đó.
* BẮT ĐẦU VÀO THI
Tôi tập trung thi nghiêm túc. 40 phút đi qua, còn 1 câu nữa là tôi sẽ hoàn thiện hết bài. Bỗng nhiên cây viết hết mực, tôi rối lên không biết làm sao. Tôi nhìn thầy Tôn, thầy Tôn nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên “ CHuyện gì hả Mịch Xuyên “
“ Dạ… viết em hết mực ạ “ Thầy lấy trong túi ra cây viết mà hồi lâu thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-doi-thuong-mot-kiep/2433163/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.