Nó mơ về những lúc anh dạy nó về phép thuật, những lúc nó buồn hay khóc anh đều bên nó an ủi, những lúc nó gục ngã anh sẽ xuất hiện để vực dậy tinh thần nó. Nó thấy anh nở nụ cười rồi đi vào cánh cổng đen, nó với tay kéo anh lại nhưng anh đã biến mất. Nó giật mình ngồi dậy, đi tìm anh khắp nhà miệng kêu:
-Anh hai, anh hai.
Nó tìm khắp cả căn nhà mà chẳng thấy anh đâu, nó liền gục người xuống, từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt diễm lệ của nó. Nó kêu gào trong nước mắt:
-Anh hai, đồ đáng ghét sao lại bỏ mình em ở đây?
Người hầu nó đang kêu gào trên sàn nhà lạnh buốt mà người mặc mỗi một bộ quần áo mỏng liền chạy tới gần nó đỡ nó dậy và nói:
-Cô chủ, sao cô lại ngồi đây vậy? Cô sẽ bị cảm lạnh đó, để tôi dìu cô vào phòng.
-Tôi không cần.
Nó đẩy nhẹ người hầu ra và nó nhìn người hầu bằng ánh mắt đáng sợ như muốn tới cào xé luôn cô người hầu đó. Nó nói bằng giọng lạnh giá làm người hầu lạnh sống lưng:
-Anh hai tôi đâu rồi?
Cô người hầu đó nuốt nước bọt ực một cái rồi trả lời:
-Thưa cô chủ, hôm qua cậu chủ bế cô lên phòng rồi đi đâu mất.
Những điều nó mơ thấy đã trở thành sự thật, anh đã đi xuống Ngạn giới. Nó ra lệnh:
-Đi làm việc của cô đi.
-Nhưng cô chủ sẽ
Nó tức giận nói:
-Tôi nói là cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-minh-toi-duoc-khong/2895198/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.