Sau khi nghe cuộc hội thoại ấy giữa Di và Khánh, đầu óc cậu để tận trên mây. Cậu mông lung suy nghĩ, Mai gọi cậu từ nãy giờ mà cậu không nghe thấy. Mai lay lay gọi:
-Oi, Hoành. Trái đất gọi cậu, mau trở về.
Cậu giật mình ngơ ngác như con nai tơ nhìn cô, nói:
-Hả? Cậu nói cái gì vậy?
Cô tức giận lấy quyển sách đập vào đầu cậu nói:
-Làm ơn tập trung vào việc học cái, sắp thi rồi đó, cậu muốn rớt hả?
-Không, xin lỗi tớ đang suy nghĩ một số việc.
"Cạch" chiếc cửa bật mở, Di đi vào rồi ngồi vào chỗ của mình. Cậu chống cằm nhìn nó, cô lấy quyển sách đập vào đầu cậu lần thứ hai nói:
-Nè, nhìn cái gì mà nhìn. Không phải soi hàng người ta. Tên biến thái.
Cậu xoa chỗ vừa bị đập, không nói gì tiếp tục làm bài. Hắn thấy cô chỉ quan tâm tới cậu, trong lòng cảm thấy bực bội. Hắn kéo cô ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của ba con người. Cô vùng vằng dứt tay ra nhưng lực tay hắn mạnh quá, cô kêu:
-Đau đó, thả tay tôi ra. Bỏ ra.
Hắn kéo cô ra vườn, hắn thả tay cô ra và nói:
-Cô không tập trung học đi, cứ quan tâm chuyện bao đồng làm chi?
Cô giận dữ nói:
-Tôi làm gì kệ tôi, anh có quyền gì mà quản lí tôi?
Nói rồi cô đi vào mặc cho hắn đứng đấy. Ba người thấy cô đi vào liền ngừng bàn tán, thực ra nàng và cậu đang lồng tiếng cho cuộc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-minh-toi-duoc-khong/2895181/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.