Vô Cấu giơ bầu rượu lên, ngửa đầu muốn uống ngụm cuối cùng.
Lắc lắc, trống rỗng.
“Chậc, thật mất hứng.”
Hắn tiện tay ném bầu rượu đi, hai tay chắp lại.
“Nam mô A Di Đà Phật.”
Lần đầu tiên Vô Cấu niệm một câu Phật hiệu, không còn vẻ đùa cợt, mắng mỏ như trước, mà tràn đầy trang nghiêm.
Ngọn lửa vàng rực bùng cháy từ người Vô Cấu, hắn đã thiêu đốt thần hồn của chính mình.
“Đại ma đầu, nhìn cho kỹ đây.”
Vô Cấu hóa thành một luồng sáng ô uế nhất, nhưng cũng rực rỡ nhất.
“Cảm ơn ngươi đã đồng hành cùng ta trên con đường này, cũng cảm ơn ngươi, đã mang lại hy vọng cho chúng sinh.”
Vô Cấu như một ngôi sao băng ngược dòng, xuyên qua phong tỏa của quỷ vực, xuyên qua sự cản trở của Giới Vực Khâu, hung hăng đâm thẳng vào giữa trán Đại Nguyện Địa Tạng.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Chúng ta muốn dung hợp, cũng là ta nuốt chửng ngươi chứ.”
Đại Nguyện Địa Tạng cảm nhận được luồng sức mạnh đồng nguyên, vô cùng khó hiểu, “Ngươi làm vậy chúng ta sẽ đồng quy vu tận.”
“Chúng ta chết rồi, còn ai độ hóa chúng sinh?”
Tiếng cười sang sảng của Vô Cấu vang vọng khắp trời đất.
“Ai muốn đồng quy vu tận với ngươi, lão tử là đến siêu độ ngươi!”
“Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.”
“Hy vọng của Phật môn không nằm trên đài sen cao vút, không nằm trong đại điện vàng son lộng lẫy.”
Luồng sáng xuyên thủng đầu Đại Nguyện Địa Tạng trong nháy mắt.
“Nó nằm trong bụi trần, trong vũng bùn.”
“Trong lòng mỗi con kiến muốn sống sót.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192446/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.