Trần Chu quả thật có.
Trong tay hắn nắm giữ át chủ bài, nếu trực tiếp gọi Kiếm Hoài Sương đến, giáng lâm vào vật chứa hoàn mỹ, sử dụng hiến tế, quả thật có thể san bằng Lang Đình này.
“Nhưng đó là món quà ta dành cho Đại Nguyện Địa Tạng.” Trần Chu lạnh lùng nói.
“Lãng phí vào con chó giữ cửa này, không đáng.”
Thôn Nguyệt tuy mạnh, cũng có nền tảng thất giai, hiến tế hắn cũng không tính là lỗ.
Nhưng thời gian hồi chiêu đã dùng thì phải đợi một tháng, hắn sợ đến lúc đó Đại Nguyện Địa Tạng sẽ trốn tránh không dám gặp hắn.
Dù sao, ai lại biết đối phương có chiêu lớn có thể giết chết chính mình, mà còn ngốc nghếch lao vào họng súng? “Vậy phải làm sao?” Vô Cấu xòe tay, “Hay là chúng ta rút lui trước? Đợi con chó già này đơn độc rồi quay lại?”
Đúng lúc này, mấy con sói yêu mắt đỏ ngầu vì giết chóc phát hiện ra Vô Cấu ở đây, gầm gừ lao tới.
“Mẹ ơi!” Vô Cấu kêu lên một tiếng quái dị, lập tức chui xuống đất, chỉ để lại một câu nói lơ lửng trong không khí.
“Nguyện vọng của người Bắc Vực đã ở trên thân ngươi, nguyện vọng của Thiên Kiếm Chi Tiên cũng ở trên thân ngươi.”
“Trong cục diện của Đại Nguyện, chúng sinh bất diệt vì nguyện vọng, đại ma đầu, hãy nghĩ xem nguyện vọng của yêu quái Lang Đình là gì?”
Trần Chu tiện tay vỗ một chưởng biến mấy con sói yêu thành thịt nát, nhìn chúng lại ngọ nguậy sống lại, trong đầu lóe lên một tia sáng.
“Nguyện vọng?”
“Nguyện vọng của phàm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192433/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.