Trên thần khảm, ngọn đèn dầu lay động.
Gã ăn mày điên ăn đến miệng đầy dầu mỡ, đùi sói trong tay bị gặm đến lồi lõm, còn vương vài sợi lông sói chưa nhổ sạch.
Hắn cũng không ghét bỏ, một miếng thịt một ngụm rượu, ăn uống no say xong, mới tùy tiện lau tay lên người.
Chiếc áo này rất thú vị.
Không biết đã mặc bao nhiêu năm, sớm đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, trên đó chằng chịt những miếng vá.
Nhưng Trần Chu mắt tinh, liếc một cái đã nhận ra, những miếng vá chằng chịt trên áo, mỗi mảnh vải đều có chất liệu và hoa văn khác nhau.
Có miếng vá là vải thô, đó là y phục của khổ lực.
Có miếng là lụa, tuy bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là chất liệu của nhà giàu có.
Lại có miếng là da thú dính máu, thậm chí là mảnh yếm trẻ con.
Ngàn kim vạn sợi, may thành bộ y phục bẩn thỉu này.
Đó là một chiếc áo bách nạp.
“Thú vị.” Khóe miệng Trần Chu khẽ nhếch, “Bộ y phục này của các hạ, thứ gánh vác e rằng không nhẹ.”
Vô Cấu động tác khựng lại, sau đó cười hì hì: “Làm gì có, thân nhẹ thể khỏe, ăn gì cũng ngon, làm gì có nặng hay không nặng.”
“Ngược lại là các hạ, nửa đêm chạy đến đây phá miếu, không sợ Phật Tổ trách tội sao?”
Trần Chu chỉ vào cái bàn thờ dưới mông hắn, và thần khảm bị dùng làm thớt: “Ngươi lấy Phật Tổ làm chỗ đặt chân, lấy bàn thờ làm thớt chặt thịt, thân đầy ô uế, ngươi còn không sợ, bản tôn sợ gì?”
“Ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192412/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.