Tố Tuyết đứng giữa dải sáng cánh hoa, nàng muốn bảo vệ mạng sống cho tất cả mọi người.
Nãi ma đã vào vị trí, dưới cánh hoa, tử khí và yêu độc đều không thể tiếp cận.
Vô Hài và Kiếm Hoài Sương lập tức cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, vết thương trên người cũng đang nhanh chóng lành lại.
Mà Độc Dực bị ánh sáng của Tố Tuyết chiếu vào, kim mang cát thần trong cơ thể hắn như được hưởng ứng, lập tức bừng sáng rực rỡ.
“Gào ——!”
Độc Dực đau đớn ôm đầu, quỳ gối xuống đất, làm vỡ nát những viên gạch xương.
Cổ trùng tử khí trong cơ thể hắn bị kim mang và hương hoa lan bức lui từng bước, theo thất khiếu phun ra máu đen.
Sát khí cũng bị áp chế ngay lập tức, ánh mắt của Độc Dực dần khôi phục một tia thanh minh.
“Ta… ta đang làm gì?”
Độc Dực thở hổn hển, nhìn đôi tay đầy máu của chính mình, đó là máu của đồng loại, cũng có máu của hắn.
Ký ức ùa về.
Sự bức bách lạnh lùng của Thiềm Thánh, nỗi nhục nhã khi bị cho ăn cổ trùng trước mặt mọi người, và nỗi sợ hãi suýt nữa trở thành cương thi.
“Độc Dực, giúp một tay!”
Tố Tuyết không kịp giải thích gì, bởi vì tiêu hao quá độ, mái tóc đen của nàng đã bắt đầu bạc trắng từ ngọn.
Để duy trì phạm vi thanh tẩy rộng lớn như vậy, lại còn phải áp chế nhiều tử khí và yêu độc có mặt ở đây, đối với nàng mà nói gánh nặng quá lớn.
Độc Dực không chút do dự.
Thậm chí không cần suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192391/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.