Trong những ngày tiếp theo, Trần Chu để dị trùng liên tục thử nghiệm khắp mọi ngóc ngách trong bí cảnh. Toàn bộ phế tích thành phố đều lưu lại dấu vết cắn xé của chúng.
Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi.
Hầu hết các nơi trong bí cảnh, bức tường không gian kiên cố dị thường, dị trùng dù có cắn đến nứt cả miệng cũng không đạt được kết quả gì.
Chỉ có công viên kia mới là điểm yếu duy nhất của bí cảnh này.
Vài ngày sau, lại là công viên đó, trên cùng một khoảng đất trống, ba vết nứt mới lại xuất hiện.
Trần Chu làm theo cách cũ, lần lượt đi vào, dọn dẹp Trấn Hồn Tháp, sau đó để Kiếm Hoài Sương đưa Phỉ đã được đóng gói vào.
“Những thứ này, đều thuộc về ngươi.”
“Lại ăn nữa sao?”
Phỉ lần trước ăn Hoàng mẫu vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn, trong bụng đầy đồng độc, nửa khuôn mặt trùng của nàng tràn đầy sự kháng cự.
Phỉ cảm thấy bây giờ nhìn thấy thứ gì màu vàng đồng là buồn nôn, nàng có chút nhớ cảm giác đói bụng.
Trần Chu cười cười, bắn một luồng sáng về phía nàng.
Trong luồng sáng, tràn ngập hơi thở đói khát nguyên thủy nhất, chính là từ trong cơ thể Hòa thượng mặt cười, phần 【 Thần tính vỡ vụn – Tham ăn 】 được sinh ra từ Hoàng mẫu.
“Cầm lấy đi.” Giọng Trần Chu bình thản, “Ngươi vốn là một phần của Hoàng mẫu, phần thần tính này cũng phù hợp nhất với ngươi.”
Phỉ theo bản năng tiếp lấy luồng sáng.
Khoảnh khắc thần tính nhập vào tay, bản năng đói khát trong cơ thể nàng lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192349/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.