Dịch Thử trong lòng giật thót, một cảm giác bất an dâng lên vô cớ, hắn thầm nguyền rủa một tiếng rồi vội vàng bước tới ôm lấy Cửu Nhi đang cuộn tròn.
Cửu Nhi nhẹ bẫng trong vòng tay hắn, dường như không có chút trọng lượng nào.
“Mẹ kiếp…” Dịch Thử lại chửi thề một tiếng.
“Đêm qua không phải vẫn ổn sao, sao vừa sáng ra lại ngủ thiếp đi rồi? Cái tên Cực Lạc Thiên đáng chết đó không phải đã bị đại nhân giết rồi sao?”
Hắn vội vàng đưa ma khí của mình vào cơ thể Cửu Nhi.
Ma khí lướt qua một vòng, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu dịch bệnh hay nguyền rủa nào, cũng không có dấu hiệu bị mộng cảnh xâm thực.
Cơ thể Cửu Nhi, ngoài việc cực kỳ suy yếu, không có bất kỳ bệnh tật nào khác.
Nhưng ngũ tạng lục phủ, kinh mạch xương cốt của hắn đang nhanh chóng lão hóa.
Đây căn bản không phải là bệnh.
Dường như cảm nhận được điều bất thường, Cửu Nhi từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt vốn sáng ngời trong giấc mơ của Dịch Thử, giờ đây đã đục ngầu, mờ ảo phản chiếu khuôn mặt có chút lo lắng của Dịch Thử.
“Ưm…”
Cửu Nhi nhìn thấy chiếc mặt nạ của Dịch Thử ở gần ngay trước mắt, đầu tiên là giật mình, sau đó nhận ra hắn, thở phào nhẹ nhõm.
“Thử… Thử đại gia…” Cửu Nhi khàn giọng nói, “Ngươi đã báo thù xong chưa?”
Dịch Thử nghiến răng, hừ một tiếng: “Báo rồi, cái tên tạp chủng ăn dịch bệnh đó, bị lão tử trực tiếp hóa thành nước thối, giờ đến cặn cũng không còn.”
Nói xong, hắn lại nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192345/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.