Thiếu niên này trông tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ giáp xương màu trắng ngà tạo hình kỳ lạ.
Bộ giáp xương trông có vẻ mộc mạc, nhưng lại ẩn hiện một luồng sáng bất phàm.
Điều quan trọng nhất là khí huyết của thiếu niên cực kỳ dồi dào, như một lò lửa, tu vi lại càng thâm sâu khó lường, vượt xa chính mình.
Thệ Nguyên kỳ? Thiếu niên này tuyệt đối là Thệ Nguyên kỳ!
Triệu Thiên Quân cảm thấy da đầu tê dại.
Ngũ giai trẻ tuổi như vậy, chưa từng nghe nói đến!
Là Phật tử được Phật môn bí mật bồi dưỡng?
Hay là lão quái vật nào đó ngụy trang?
Còn về con chuột nhỏ đang ngồi trên đầu trọc của hòa thượng Khô Thiền, khí tức nội liễm đến cực điểm, ngược lại bị Triệu Thiên Quân vô thức bỏ qua.
Nhưng trên mặt hắn không hề biểu lộ chút nào, nặn ra một nụ cười khách sáo, nghiêng người nhường đường.
“Thì ra là Phật gia giá lâm, thất kính thất kính.
Đã là cao tăng Phật môn, tự nhiên không cần xếp hàng kiểm tra, mời vào thành.”
Hắn thậm chí không hỏi lai lịch của Thạch Đầu, khôn ngoan chọn cách bỏ qua.
Hòa thượng Khô Thiền hài lòng gật đầu, dẫn Thạch Đầu, nghênh ngang đi qua cửa ải, bước vào Lan Đào thành.
Nhìn theo bóng lưng của hòa thượng Khô Thiền, nụ cười trên mặt Triệu Thiên Quân lập tức biến mất.
Hắn lập tức quay người, quát khẽ với thân binh bên cạnh: “Canh giữ nghiêm ngặt, có bất kỳ dị động nào lập tức báo động.”
Nói xong, hắn không dừng lại nữa, bước chân vội vã đi về phía trụ sở Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192306/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.