Chiếc túi vải gai chìm xuống đáy hồ, nhanh chóng bị mặt nước đen kịt nuốt chửng.
Mọi người ai nấy bận rộn, không ai để ý, một mảnh giấy cắt hình người nhỏ bằng bàn tay từ từ nổi lên từ đáy hồ.
Trên mặt giấy khắc những đường nét mờ ảo của hình người, nhẹ nhàng dính vào khe hở ở đuôi thuyền, giống như một chiếc lá khô không đáng chú ý.
Ngày tiếp theo vẫn bình an vô sự, khiến Vương Nhị không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chiếc thuyền gỗ xuôi dòng nước, cuối cùng cũng đến được bến cảng của huyện Phong Đảo.
Cầu tàu gỗ đã lâu năm không được sửa chữa, những tấm ván gỗ mục nát trôi nổi trên mặt nước. Những ngôi nhà ven bờ đều là tàn tích đổ nát, tường nhà phủ đầy những vết bẩn màu nâu đen, không biết là máu hay nấm mốc.
Chỉ lờ mờ có thể nhận ra dáng vẻ phồn hoa từng có người sinh sống.
“Tiên sư, phía trước chính là hướng Hồ Quang lĩnh, đi theo con đường nhỏ này nửa ngày là đến.”
Vương Nhị chỉ vào một ngọn núi bị sương mù bao phủ ở đằng xa, giọng điệu mang theo vài phần sợ hãi, “Chúng ta sẽ đợi ngài ở đây, không dám đi tiếp nữa.”
Sau hai ngày ở cùng, Vương Nhị đã biết được mục đích thực sự của hai người, trong lòng càng thêm kính phục vị tiên sư diệt trừ yêu ma.
Ngày thường chỉ nghe đồn tiên sư Kiếm Tông bảo vệ phàm nhân, nay lại được tận mắt chứng kiến. Vương Nhị thậm chí còn cảm thấy hai bộ giáp xương kỳ dị hơi dữ tợn kia cũng trở nên thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-ta-ma-ro-rang-cung-la-diem-lanh-c/5192232/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.