Chương trước
Chương sau
“Trước khi đi tìm ngươi, ta đi miếu Nguyệt lão một chuyến, ta hỏi Nguyệt lão, lão nói nhân duyên của chúng ta liền sớm chú định (định trước) rồi, ngươi không chạy thoát được đâu”. Nham Vân nhìn nam nhân, nhìn chằm chằm con ngươi sóng mắt lưu chuyển của nam nhân, gằn từng tiếng bày tỏ, “Cho nên bây giờ, ngươi hẳn là cho ta 1 cơ hội đối tốt với ngươi, được không?”. Quá khứ không tốt, y có thể tại cuộc sống sau này chậm rãi bù đắp.

“…….”

Nam nhân nhẹ giọng nói nhỏ: “Trong nhà của ta có người”. Hắn có chút khiếp sợ nhìn Nham Vân.

Nhưng Nham Vân lại cho nam nhân đáp án ngoài ý muốn, “Ta không ngại”. Trước khi y tới đây, cũng đã suy nghĩ qua, đều nghĩ tốt rồi.

“Có bốn……”.

Nham Vân trầm mặc, một lát sau y nhìn chằm chằm nam nhân, y nhìn đến nam nhân muốn khóc rồi, y giơ tay nâng cằm của nam nhân lên, khiến con ngươi ửng đỏ của nam nhân nhìn chăm chú vào y, y rất dứt khoát nói thẳng: “Ta đây liền làm người thứ năm”.

“Không có viện tử để ở”. Nam nhân cũng thành thật, thành thành thật thật nói tình hình phân phối viện lạc trong nhà.

“Ta đây liền ở viện tử của ngươi”.

“Không được”.

“Vậy ở viện tử bên cạnh viện tử ngươi, được không?”. Nham Vân lùi một bước thỏa hiệp.

“…….”

“A Thúc…….”. Nham Vân khẩn trương dán lên nam nhân, y nhớ rõ nam nhân chịu không nổi nhất chính là chính mình gọi nam nhân như vậy, y ôm thắt lưng như nhũn ra của nam nhân, hôn một chút đôi môi của nam nhân bởi vì y hôn trước đó mà có chút ửng đỏ, “A Thúc, được không?”.

“……”

Nam nhân nghe được Nham Vân từ trước đến nay đều thực kiêu ngạo ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói nhỏ: “Van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, không có ngươi, ta không được, a Thúc…….”.

“…….”

“Nếu ngươi không ở bên người ta, ta ăn cơm đều sẽ không có mùi vị”.

“…….”.

“Nếu rời bỏ ta, vậy không có ai lại mua hồ lô đương cho ta”.

“…….”

“Cũng sẽ không có người quan tâm ta như vậy, a Thúc, ta chỉ có ngươi…….”.

Có chút thương tâm.

Có chút tuyệt vọng.

Ngữ khí ổn định lại chơi xấu, lại bắt được tâm của nam nhân rồi………

Nam nhân cảm thấy Nhị Cẩu tử đã trở lại rồi.

Tại dưới Nham Vân không ngừng nhõng nhẽo cường ngạnh quấn quít, cuối cùng nam nhân không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng chậm rãi chớp mắt một chút, Nham Vân nhìn đến nam nhân chớp mắt, lập tức liền hiểu được ý tứ của nam nhân.

“Ta còn chưa ăn cơm”. Ánh mắt Nham Vân thản nhiên nhìn nam nhân, nhìn đến nam nhân không nói lời nào, y lại nói: “Không phải ngươi đang dùng bữa sao? Ngươi không muốn mời ta đi vào?”.

Nam nhân không lời nào để nói.

Nham Vân đi theo nam nhân đi vào, nhưng mà bốn người khác cũng đều chỉ là liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, cũng không nói thêm cái gì, thời điểm nam nhân bảo Trương quản gia thêm cái ghế, Trương quản gia sửng sốt hơn nữa ngày.

“Có vấn đề gì?”. Nham Vân rất thản nhiên nhìn về phía Trương quản gia.

Bộ dáng lạnh lùng thản nhiên kia của Nham Vân làm cho Trương quản gia sợ tới mức lắc đầu.

Lập tức, Nham Vân lại nói với Trương quản gia: “Làm phiền ngươi thay ta đi an bài tốt gian phòng, ta phải ở lại đây lâu”. Y nói với Trương quản gia, nhưng mà lại giống như cố ý nói cho bốn người khác nghe.

Quả nhiên giây tiếp theo.

Bốn người khác chỉnh tề nhìn về phía nam nhân, liền ngay cả Trương quản gia cũng nhìn về phía nam nhân, đang trưng cầu ý kiến, nam nhân cũng chỉ là bình tĩnh tỏ thái độ: “Vậy theo lời y làm cho tốt đi”.

Thanh âm của nam nhân rất nhẹ, rất nhẹ…….

Hắn im lặng ăn cơm. Không có nhìn những người khác, bình tĩnh tự nhiên……..

Nghe được nam nhân vừa nói như thế, 4 người còn lại không có phản đối, 1 cái bàn lớn nhiều người như vậy, uống rượu thì uống rượu, ăn cơm thì ăn cơm, không có ai đưa ra ý kiến phản đối.

Giống như đạt thành một loại ăn ý, an tĩnh hiếm có, mọi người tựa hồ đang chờ đợi cơ hội chung sống hoà bình này, ai đều không có tại điểm mấu chốt này làm ầm ĩ.

Liền ngay cả Nham Vân cũng đều ngoan ngoãn im lặng ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng hướng nam nhân quăng tới một cái ánh mắt ái muội, mấy người im lặng ngồi cùng nhau, hài hòa gặp nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Chỉ như vậy thì nam nhân cũng mới không khó xử nữa, cũng không vì bọn họ bất đồng mà khó xử nữa, như bây giờ là kết quả tốt nhất.

Cửu Hoàng vì nam nhân nên thản nhiên chấp nhận, Xích Luyện vì nam nhân nên cũng khoan dung chấp nhận, liền ngay cả Mạt Đồng bá đạo cũng có thể dễ dàng bao dung chịu đựng những người khác, Phật Hàng cũng không có câu oán hận nào, mà Nham Vân khiến người khác đau đầu nhất thì đêm nay cũng hiếm khi phối hợp như vậy.

Trong bữa cơm.

“Nhị Cẩu tử, đón lấy”. Mạt Đồng từ trong ngực lấy ra một cái Thần Hỏa lệnh, trực tiếp ném cho Nham Vân ngồi ở đối diện, “Thứ này vốn là của ngươi, hiện tại vật quy nguyên chủ”.

Đây là lệnh bài chưởng môn của Nham môn.

Nham Vân tiếp nhận lệnh bài, nhưng không có cảm ơn Mạt Đồng, bởi vì Mạt Đồng gọi y “Nhị Cẩu tử”, y chỉ thích nam nhân gọi y như vậy, đều là nam nhân hại.

Hại y bị Mạt Đồng cười nhạo, y đột nhiên áp sát nam nhân, gắp đồ ăn cho nam nhân, “Đại Cẩu, từ từ ăn”.

“Danh tự (tên) thật xấu, rất tục khí (thô bỉ, thô tục, tầm thường)“. Phật Hàng nói thẳng, “Đại Cẩu “. Y cũng học theo gọi một tiếng.

Mạt Đồng đánh giá nam nhân, “Đại Cẩu?”. Y rất muốn hỏi nam nhân là cẩu đực(chó đực) hay là mẫu cẩu (chó cái),nhưng mà tựa hồ biết được y muốn hỏi cái gì, nam nhân liền trừng mắt liếc y một cái, y không có hỏi ra khỏi miệng.

“Đừng nghe Nham Vân nói lung tung”. Nam nhân giơ tay đẩy Nham Vân ôm hắn ra, gắp một chén đồ ăn cho Nham Vân, không cho Nham Vân nói lung tung, “Ăn cơm tử tế đi, được không……..?”.

Nham Vân gật đầu, giơ tay sờ chân của nam nhân.

Xích Luyện nhìn về phía nam nhân, thản nhiên nói một câu: “Danh tự này khẩu vị thật nặng”. Y nói xong, liền cúi đầu, rót rượu cho chính mình, y rót một chén cho nam nhân.

Nam nhân nhận lấy rượu, ngửi một chút, “Đây là rượu gì, hương vị thật đặc biệt”.

“Đây là Xích Luyện từ trên trời trộm xuống”. Cửu Hoàng cũng lấy qua bầu rượu trong tay của Xích Luyện, rót cho chính mình một chén, sau khi rót xong đưa bầu rượu cho Mạt Đồng.

Xích Luyện bất mãn nhấn mạnh: “Là lấy”. Không phải trộm.

Mạt Đồng cũng rót một chén, “Rượu của thần tiên, uống lên rất dễ dàng say”. Y ý vị thâm trường nhìn nam nhân mấy cái, nam nhân biết cả đầu óc y đều là mấy thứ kia…….

Phật Hàng đón lấy bầu rượu Mạt Đồng đưa qua, y vẻ mặt bí hiểm nhìn về phía nam nhân, “Không dễ dàng say như vậy, uống nhiều một chút cũng không sao”. Y nói xong, liền đưa bầu rượu cho Nham Vân.

Nham Vân chậm rãi đều rót đầy rượu cho chính mình cùng nam nhân, nam nhân vừa rồi đã uống một chén, ngoại trừ hương vị tuyệt vời ra, không có cảm thấy rượu rất mạnh.

Vì thế.

Đêm nay thay phiên kính rượu nam nhân, rượu kia tựa hồ vĩnh viễn uống không hết, rót một chén lại tiếp một chén, bởi vì đêm nay hiếm khi bọn họ không có khắc khẩu, nam nhân liền uống nhiều mấy chén.

Rất nhanh nam nhân liền say.

Hắn kéo kéo vạt áo, lắc lư đứng lên, “Tuổi lớn, không được rồi”. Nam nhân nói năng lộn xộn nói vài câu, hắn vốn nói ta đi ngủ, các ngươi chậm rãi uống, nhưng mà lại nói một câu như vậy.

“Các ngươi nói, hắn có thể đi mấy bước?”. Mạt Đồng hỏi các vị đang ngồi.

“Ba bước”. Cửu Hoàng cùng Xích Luyện đều cảm thấy là ba bước.

Mà Phật Hàng cùng Nham Vân cũng cảm thấy được là ——”Bốn bước”.

Một…….

Hai…….

Ba……..

Nam nhân bước thứ ba bước ra được một nửa, chân mềm nhũn, Xích Luyện liền ôm lấy nam nhân: “Ngươi say rồi”. Nam nhân đi được ba bước rưỡi, Xích Luyện trực tiếp ôm nam nhân trở về phòng.

Nam nhân mê mê man man cảm giác được có người đặt hắn tại trên giường, giường thật mềm thật thoải mái, sau đó chợt nghe có thanh âm người đi vào, tiếp theo liền cảm giác được có người đang cởi y sam của hắn…….

“Đừng cởi”. Thanh âm mơ mơ màng màng của Tích Duyện, lộ ra vài phần gợi cảm của nam nhân thành thục, hắn giống như đang vô lực cầu xin tha thứ, lại hình như là bất mãn kháng nghị.

“Vậy xé, được không?”. Hắn tựa hồ nghe đến Phật Hàng cười khẽ ghé vào lỗ tai hắn.

Tuy rằng liền cảm giác được tựa hồ rất nhiều bàn tay đang xé nội sam còn lại, từng chút từng chút chậm rãi xé nát, từng chút từng chút lộ ra da thịt mầm dẻo của hắn……….

“Không muốn……..”.

“Muốn”. Xích Luyện tựa hồ dán tại bên tai hắn nói nhỏ, hắn cảm giác được khoang miệng nóng ướt bao vây vành tai mẫn cảm của hắn, hắn khe khẽ rên rỉ ra tiếng.

Nam nhân ngôn ngữ mơ hồ nói: “Đừng liếm…….”. Hắn cảm giác được một cỗ nhiệt tức tới gần mông hắn, hắn nghe được tiếng sư tử rống, sau đó liền cảm giác được thứ nóng ướt xâm nhập phía sau hắn, địa phương kia bị liếm, bị mút……..

Cảm giác được có người banh mở mông hắn, đầu lưỡi nóng ướt vói vào trong đó, giọng rên rỉ của hắn biến đổi, lập tức hắn liền nghe được tiếng cười nhẹ của Mạt Đồng: “Thật là dễ nghe, hừ tới ta có cảm giác rồi”.

Lòng bàn tay của nam nhân đụng đến một cái vật thể nóng bỏng, lập tức địa phương có phản ứng giữa hai chân của hắn bị người bá đạo cầm, hắn nghĩ muốn khép chân lại, lại bị người tách ra……..

Nam nhân chỉ cảm thấy có người đang hôn hắn, vuốt ve hắn, có đầu lưỡi hoạt động trên người hắn, rất nhiều bàn tay không ngừng hoạt động trên người của hắn, xoa nắn chỗ mẫn cảm trên người hắn.

Hắn mơ hồ nghe được bị ôm lên, bị bày ra các loại tư thế, bị người giáp công, bị người cao thấp lay động, bị người đặt ở trên bàn, bị người ôm ở trên người, lại bị người ôm đến trên giường……..

Hắn cảm giác được có người đè trên người hắn, dưới người có người ôm hắn, trong cơ thể rất trướng, có chút khó chịu, hai tay của hắn, cùng miệng, vẫn không nghỉ ngơi qua……..

Hắn càng kêu, liền bị làm càng thêm dùng sức, nếu như hắn không kêu, cũng vẫn là dùng sức làm, kêu hay không kêu đều bị làm, nam nhân cũng chỉ đành vô lực than nhẹ.

Thanh âm khàn khàn kia càng ngày càng vô lực, bị đâm chọc tới run rẩy không thôi.

Mỗi lần hắn nghĩ muốn khép chân lại, người bên cạnh đều sẽ tự động tách ra thay hắn, hiển nhiên hắn không thể nào trốn tránh.

Hoàn hoàn toàn toàn bại lộ ở trước mặt của bọn họ……..

Trên da thịt chất cảm no đủ của hắn phủ kín mồ hôi, hắn thở dốc rất nặng rất trầm, hắn cảm giác được toàn thân đều đang vận động, bị lăn qua lộn lại xoa nắn.

Cả người hắn đều rơi vào trong chìm nổi tại hiện thực cùng mê huyễn, rất hỗn loạn, rất mê loạn…….

Miệng nam nhân nói không muốn, không muốn, nhưng mà thân thể cũng vô tình ôm sát đối phương, hai chân cũng kẹp chặt đối phương, cho tới khi từng đợt sóng nhiệt lưu tập kích hắn.

Hắn hoàn hoàn toàn toàn mất khống chế, không biết bị đùa nghịch qua lại bao nhiêu lần, hoàn toàn không có cơ hội tạm ngừng, một người mới vừa giải quyết xong, một người khác lại tới nữa.

Lặp đi lặp lại, nam nhân không biết chính mình bị luân phiên làm bao nhiêu lần, chân của hắn nhũn, rên rỉ cũng biến mềm nhũn, đầu lưỡi hắn bị ngậm tới run lên, tới tê dại………

Thật hỗn loạn.

Thật cuồng loạn.

Thật kịch liệt…….

Cả 1 đêm nam nhân cũng chưa nghỉ ngơi.

Thời điểm nam nhân tỉnh lại là ở trong phòng của chính mình.

Toàn thân hắn đều bị vây trong tê liệt, hoàn toàn sử không ra khí lực, hơn nữa cằm cùng tứ chi đều cực kỳ bủn rủn, liền ngay cả lòng bàn tay đều là run rẩy, hắn nhớ lại giấc mộng kịch liệt tối hôm qua thì chính hắn đều cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn vừa mới chuẩn bị xuống giường, nhìn đến dưới y sam hơi mở của chính mình toàn bộ là dấu hôn xanh đỏ đan xen, từ đùi tới cổ, có thể thấy rõ ràng từng cái từng cái dấu hôn………

Vậy tối hôm qua không phải giấc mộng.

Là chân thật.

Nam nhân ngã vào trên giường nghỉ ngơi cả ngày, tối hôm qua hắn uống rượu liền bị bọn họ ăn tới ngay cả cặn cũng không còn, hắn khôi phục rất nhanh, thời điểm buổi tối ăn cơm, ngoại trừ thắt lưng có chút tê, chân có chút nhũn, cũng đã không có việc gì.

Thời điểm buổi tối ăn cơm, sáu người ngồi cùng nhau, rót rượu cho nam nhân, nam nhân cũng không uống, nhưng mà buổi tối ba ngày liên tiếp, liền đều bị bọn họ đặt ở trên giường, liên tiếp yêu thương.

Làm cho hắn trở nên thực mẫn cảm.

Ngày kế tiếp bọn họ giống như đạt thành 1 loại nhận thức chung, nam nhân ngày thường đi trà phô bận sinh ý, buổi tối thời điểm trở về, bọn họ cũng không cùng nhau ôm nam nhân.

Một người một ngày

Nhưng là……..

Nhóm người này, mỗi người đều là tinh lực dư thừa như vậy, làm cho nam nhân mỗi đêm đều thật sự quá “phong phú”, buổi tối mỗi ngày không phải bị đặt ở trên giường, chính là bị đặt ở phòng tắm, bằng không chính là sau hoa viên…….

Tóm lại các địa phương của Trương phủ, tùy thời tùy chỗ bọn họ đều ôm nam nhân, cho nên vừa tới buổi tối, nam nhân cơ bản là sẽ không đi ra ngoài, để tránh ở bên ngoài bị bắt “hành quyết tại chỗ”.

Ban đêm ngày thứ nhất.

Đại môn phòng của nam nhân đóng chặt, trên giường trống rỗng, chăn đơn xếp ngay ngay ngắn ngắn, phía sau bình phong truyền đến tiếng thở dốc ái muội mà mê người của nam nhân.

“Có thể đừng như vậy hay không……..”. Nam nhân có chút ngượng ngùng rủ mắt, cả người hắn ngồi ở trên bàn trà bên cửa sổ, y sam rất mỏng manh, cơ hồ trong suốt.

Một chân hắn khoát lên trên vai của Phật Hàng, 1 chân vòng quanh trên lưng của Phật Hàng, Phật Hàng đè lên hắn, cười khẽ cắn đôi môi của hắn: “Ngô liền muốn như vậy”.

Y chậm rãi lấp kín môi của nam nhân, nam nhân cũng chỉ có thể cúi đầu phát ra tiếng hừ nhẹ, hai tay của nam nhân vòng quanh trên cổ của Phật Hàng, theo thắt lưng của Phật Hàng dùng sức, hắn nhẹ nhàng nghênh hợp.

Chạng vạng ngày thứ hai.

Nam nhân vốn tại phòng ăn hầm canh cho Phật Hàng, liền bị Xích Luyện ôm từ phía sau, bởi vì hạ nhân đều biết Xích công tử cùng Tích cô gia ở trong phòng ăn “tâm sự” nên cũng không dám tới gần.

Cửa phòng ăn khép hờ, ánh lửa trên bếp hơi hơi sáng, chân của nam nhân khoát lên bên cạnh cái bếp, y sam cùng quần đều bị cọ tới lỏng la lỏng lẽo……..

“Xích huynh đệ, chậm một chút…….”. Miệng nam nhân hàm chứa rên rỉ, thừa nhận va chạm, chân của hắn đang run rẩy.

Hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu, song mâu ướt át nhìn chằm chằm Xích Luyện, hai má của Xích Luyện nhẹ nhàng cọ xát trên hai má ướt át của hắn, Xích Luyện thả chậm động tác, xoa nắn thân thể của nam nhân.

Cuối cùng, tiếng thở dốc của nam nhân càng ngày càng nặng, động tác của Xích Luyện càng chậm, nam nhân càng là thích tới run rẩy……..

Buổi chiều ngày thứ ba.

Trên lầu các của Đông Uyển, nam nhân bị Mạt Đồng đặt ở trên cây cột của lầu các, tại giữa ban ngày ban mặt mặt trời chói chan trên đầu bị Mạt Đồng cuồng ôm một phen như vậy, may mắn lúc này Đông Uyển cũng không có ai đi qua, nếu không hắn sẽ bị nhìn sạch.

Lưng của nam nhân dán tại trên cây cột, hai chân đều vòng ở trên lưng của Mạt Đồng, Mạt Đồng giữ chặt thắt lưng của nam nhân, nhẹ nhàng bế nam nhân lên, cả người nam nhân “treo” ở trên người Mạt Đồng.

“Sâu quá…….”. Nam nhân run rẩy, ngón tay y bấu đầu vai của Mạt Đồng, hắn phản ứng theo bản năng liền nói: “Thả ra xuống”. Mặt trời chói chan chiếu vào trên da thịt ướt đẫm mồ hôi của hắn, màu da hắn khá mê người……..

Mạt Đồng ôm cả thắt lưng nam nhân, di động lên xuống, làm cho nam nhân vận động theo động tác của y, nam nhân lập tức liền nói không nên lời, chỉ có thể run rẩy thở hổn hển……

Ngày thứ tư……..

Trong phòng thử trà của trà phô Trương gia, nam nhân y sam hỗn độn khóa ngồi ở trên người của Cửu Hoàng, vạt áo của hai người bị y phục che hờ, nam nhân hé mở môi, cúi đầu, hôn tới bọt nước bên môi của Cửu Hoàng.

Cửu Hoàng biếng nhác ôm nam nhân, lười biếng dùng miệng đút mấy ngụm trà cho nam nhân, trà thơm kia chảy vào trong họng, giữa môi lưỡi của hai người lưu lại hương trà nhàn nhạt……..

“Ngô, ngô…….”. Nam nhân nói không nên lời, hắn cảm giác được Cửu Hoàng ôm thắt lưng của hắn, để hắn ngồi ở trên người của Cửu Hoàng hoạt động lên xuống, chủ động phun ra nuốt vào thứ nóng rực của Cửu Hoàng.

“Uống ngon không?”. Đầu lưỡi của Cửu Hoàng rời khỏi đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân, con ngươi biếng nhác của y lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi môi hé mở của nam nhân, sau khi nghe được nam nhân nói “uống ngon”, liền lại biếng nhác ngậm đầu lưỡi mềm mại của nam nhân……

Ban đêm ngày thứ năm.

Trong góc hoa viên của Trương phủ.

Nam nhân cả người trần trụi bị đặt ở trên cỏ, dưới thân của hắn lót tử bào hoa mỹ của Nham Vân, 3 ngón tay kể cả thứ cực nóng kia của Nham Vân nhất tịnh cùng nhau thật sâu yêu thương nam nhân, nam nhân bị Nham Vân đùa nghịch tới sắp tắt thở, nam nhân bị Nham Vân hoàn toàn kích thích tới, hắn bị đỉnh đến độ không thể ra tiếng.

Ngoại trừ thở dốc…….

Vẫn là thở dốc…….

Nham Vân để nam nhân nghiêng người, y gập chân của nam nhân lại, làm cho chân của nam nhân dán tại ngực, ngón tay y cùng thứ nóng rực qua lại âu yếm thân thể của nam nhân.

Y cúi đầu hôn đùi của nam nhân, long lân trên lưng của y ẩn ẩn hiện lên…….

“Đại Cẩu, mau nói ngươi muốn ta”. Nham Vân thúc giục nam nhân, tần suất yêu thương nam nhân cũng nhanh hơn.

Nam nhân hơi thở nặng nề thấp giọng nói: “Cho…… Cho ta……”. Thanh âm của hắn đang run rẩy, hắn bị Nham Vân khiến cho thần chí không rõ, miệng nói cái gì cũng không biết.

Nham Vân cúi đầu, cạy mở môi của nam nhân ra, hôn lên môi của nam nhân…….

Nam nhân hơi hơi mở đôi môi ra, nghênh đón cái hôn của Nham Vân, đầu lưỡi của nam nhân hơi hơi với vào, đầu lưỡi của hai người nhẹ nhàng ma xát, đôi môi của nam nhân khép kín, nhẹ nhàng mút hôn đầu lưỡi của Nham Vân…….

Đầu lưỡi của hai người đối chọi cùng một chỗ, nhẹ nhàng ma xát, hoạt động qua lại, nóng ướt triền miên giao hòa………

Không đủ.

Không đủ.

Còn muốn, còn nghĩ muốn, còn muốn yêu nhiều thêm một chút ……

Buổi tối Nham Vân mệt mỏi ôm nam nhân trở về trong phòng vuốt ve an ủi 1 phen, cho tới bây giờ Nham Vân cũng không sẽ ôm hắn như vậy, hôn môi hắn như vậy, càng thêm sẽ không làm xong cái loại chuyện này sau đó ôm hắn cùng nhau nghỉ ngơi.

Nham Vân giống như bây giờ ôm hắn, hôn môi hắn, hôn cổ hắn vẫn là lần đầu tiên, mà tay của nam nhân lại là vuốt ve long lân phía sau của Nham Vân.

“Đại Cẩu, thật là chặt, thật là lợi hại”. Nham Vân hôn đôi môi của nam nhân, khích lệ nam nhân, y ôm sát nam nhân, nhìn đến nam nhân lông mi ướt át, y hôn tới thấp ý nơi khóe mắt của nam nhân.

“Đừng gọi bậy”.

Tay của Nham Vân vòng qua chân của nam nhân, xâm nhập nam nhân……..

“Từ bỏ”. Một tay nam nhân bấu bả vai của Nham Vân, 1 tay để tại bụng của Nham Vân, hắn sờ soạng cơ bụng của Nham Vân, cảm giác được nụ hôn của Nham Vân dừng ở bên môi của hắn, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Nham Vân, “Hôm nay ngươi đều làm rất nhiều lần rồi”. Theo ngón tay của Nham Vân xâm nhập, rên rỉ lập tức liền ngậm ở miệng của nam nhân.

Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát, trong con ngươi lãnh đạm của y lộ ra vài phần thần sắc sâu thẳm, y lẳng lặng nhìn nam nhân, thản nhiên nói: “A Thúc, đêm nay muốn cho ngươi thích tới khóc luôn”. Y đè thấp thanh âm khẽ cười.

Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân có chút xao động, sau đó cả một đêm, hắn cảm giác được Nham Vân cho hắn, là chưa từng có, khó được một lần ôn nhu……..

Sau khi nam nhân bình phục liền tiếp quản sinh ý của Trương gia trà phô, làm sinh ý của trà phô tới hữu thanh hữu sắc (sinh động),mà “gia quyến” của hắn cũng là “hòa thuận vui vẻ”.

Sau đó.

Nham môn từng phong quang vô hạn lần thứ hai quật khởi, cùng Thanh Phong cốc, cùng Thiên Đồng phái, hình thành thế cục tam phương đỉnh lực, như trước vẫn duy trì lão quy củ trảo quỷ không trảo yêu.

Mà Trương gia trà phô ở Biên thành sừng sững không ngã, trăm năm sau đó, sự tích về Tích gia cùng yêu, ma, thần, Phật cũng trường tồn hậu thế, liền vĩnh viễn lưu truyền giống như sinh mệnh vĩnh hằng của bọn họ.

—— Chính văn hoàn ——

Phiên ngoại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.