Hai huynh đệ này ở trấn trên đã tròn 1 năm, rất quen thuộc cùng người bán đồ ăn của trấn trên, bọn họ ở tại trong nhà gỗ ngoài thành, nơi đó thực yên tĩnh, mà mỗi ngày bọn họ đều phải đi tới chợ bày quán, bán kiếm gỗ dùng trừ tà.
Ngày hôm đó, mặt trời mới vừa xuống núi, Tích Duyên bắt đầu thu sạp, hôm nay kiếm gỗ đều bán hết, may mà Nham Vân nghịch con kiến ngay tại đây, các cô nương này mỗi người mua 1 cái liền bán hết.
Tích Duyên thu dọn xong, nhìn thoáng qua Nham Vân ngồi xổm trên mặt đất nghịch con kiến, hắn duỗi chân đá Nham Vân 1 cái: “Nhị Cẩu tử, chúng ta về nhà”. Nham Vân mặc bố y (áo vải),mất đi phù hoa (hào nhoáng),thêm vài phần thanh liêm.
Nham Vân còn ngồi xổm tại đó đếm con kiến trên bậc thang, nam nhân đi qua kéo y đứng lên, phủi phủi tay cho y, lúc này y mới nguyện ý đi theo nam nhân về nhà.
“A thúc thật là hung (hung dữ)“.
Nham Vân đi theo phía sau nam nhân, mới vừa về tới cửa nhà liền nhìn thấy có hai vị tìm tới cửa, bà mối tìm Nham Vân làm mối, đang ở chỗ đó cào cấu nhau, túm nhau đánh nhau…………
Nhìn tới hai cái bà mối đánh nhau thì Nham Vân ở bên cạnh vui tươi hớn hở che miệng, nam nhân quay đầu trừng mắt liếc y 1 cái, y lập tức cũng không dám cười nữa, nếu a Thúc tức giận liền nguy rồi………
Loại trường hợp này 2 người vốn luôn luôn gặp một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3158254/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.