Nam nhân có chút khẩn trương nhìn về phía Nham Vân: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ngươi câm miệng, đừng nói nữa”. Hắn thực lo lắng Nham Vân sẽ nói lung tung.
“Tích thúc của các ngươi, Tích đại ca của các ngươi, người mà các ngươi thích, tại rất nhiều năm trước còn có 1 người mà hắn rất thích rất thích, hắn vì người kia, thậm chí có thể không làm chưởng môn của Thanh Sơn…….”.
Bông tuyết lẳng lặng rơi.
Thế gian giống như an tĩnh, chỉ có tiếng nói dễ nghe của Nham Vân là rõ ràng như thế………
Lời của Nham Vân khiến cho cả vách núi nhất thời im lặng.
Ngoại trừ Liễu Phong đang nhìn Nham Vân ra thì tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía nam nhân trở nên trầm mặc.
Phật Hàng chậm rãi rút chân lại, y tựa hồ muốn tiếp tục nghe Nham Vân nói, Nham Vân chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, miệng của Nham Vân còn vương tơ máu, đôi mắt lạnh lùng của Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân.
Nham Vân tiếp tục nói: “Hắn vì người kia, có thể từ bỏ cơ nghiệp của chính mình ở Thanh Sơn”.
“……..”
“Hắn vì người kia, có thể chịu đựng khuất nhục, lang thang tha phương……….”. Nham Vân nói rất rõ ràng từng chữ từng chữ, thật giống như đâm vào trong lòng mềm mại của nam nhân.
Nham Vân lung la lung lay đứng lên, không ai ngăn cản y, bởi vì y không có cơ hội chạy trốn, ngực của y đang chảy máu, y bị thương rất nặng, nơi y đi qua mặt đất đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3158250/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.