Chương trước
Chương sau
Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên…….

Nam nhân nhìn thấy………

Xích Luyện sắc mặt xanh mét đứng ở nơi đó, đôi mắt vốn thâm thúy mà u tĩnh kia bây giờ tràn ngập nguy hiểm nhìn chăm chú vào bọn họ……..

Mạt Đồng thấy nam nhân rủ mắt, nhưng không có đẩy y ra, y khiêu khích quăng cho Xích Luyện 1 cái liếc mắt, thân mật ôm nam nhân, nói chuyện với nam nhân, nam nhân dịu ngoan gật đầu, thành thật trả lời y.

Cử chỉ của 2 người khá thân mật, rơi vào trong mắt của Xích Luyện cũng cực kỳ chói mắt.

Xích Luyện im lặng ngồi ở trên đài Thanh Long, con ngươi u tĩnh như hồ sâu kia của y trầm tĩnh tới đáng sợ, không có chút dao động, một vòng vầng sáng tối màu tràn ngập khí tức nguy hiểm………

Cả người Xích Luyện bao phủ ở trong ánh mặt trời, màu da của y trắng tới có chút trong suốt, trên dung nhan tuấn mỹ kia không có chút biểu tình, gió mạnh thổi bay hồng sam hoa mỹ tiên diễm của y, vạt áo kia bị gió lay động, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt……..

Dưới thạch long chạm trổ khổng lồ kia, đứng chung một chỗ cùng Xích Luyện đều là một ít yêu ma dung mạo tuyệt sắc sắp đắc đạo phi thăng.

Đạo hạnh của yêu ma này đều rất cao.

Có thể thấy được bọn họ khác con người, còn chưa phi thăng cũng đã lộ ra tiên mang (ánh sáng của thần tiên).

Vừa rồi nam nhân cũng từ trong nghị luận của các đệ tử khác của Bạch Vân Quan biết được Liễu Phong kết giao với yêu ma sắp phi thăng hoặc đã nhập đạo, thậm còn cùng đi lại nơi nơi.

Cho nên hiện tại Xích Luyện ở nơi đây cũng không kỳ quái.

Xem tình huống Xích Luyện đã dùng phương pháp mà nam nhân không biết kết giao cùng Liễu Phong.

Bên trái đài Thanh Long khiến cho tân khách liên tiếp ghé mắt, Liễu Phong tựa hồ rất coi trọng nhân vật sắp phi thăng này, mà mọi người bên trong đều nhìn nhìn Xích Luyện.

Xích Luyện ngẩng đầu, dung nhan tuấn mỹ kia cùng với tư thái bình tĩnh tao nhã kia phong mang (sự sắc sảo, tài năng) chấn trụ những người khác, nam nhân cũng đoán được Liễu Phong là muốn vì Bạch Vân Quan mưu tiên phúc. (hưởng xí tiên phúc)

Mà đài Bạch Hổ bên phải, dưới tượng đá Bạch Hổ uy nghiêm kia là nhập tọa (chỗ ngồi) của các đệ tử cao tầng có uy vọng cao nhất, tạo nghệ cao nhất của Bạch Vân Quan, phục trang môn phái chỉnh tề tao nhã, đơn giản mà nói về sau chưởng môn của bạch Vân Quan là 1 trong những người ở đó.

Hôm nay Bạch Vân Quan có thể nói là cảnh tượng náo nhiệt trăm năm khó gặp.

Tân khách đều tới đông đủ không sai biệt lắm, ngoài đại điện đứng đầy người, đang chờ đợi tân lang đồng thời tán gẫu.

Mạt Đồng nắm tay của nam nhân, đưa nam nhân ra bên ngoài đám người, đứng ở vị trí nhìn rõ nhất.

Lúc này Liễu Phong đi ra………

Hôm nay Liễu Phong mặc hồng trang (quần áo màu đỏ)………..

Hỉ phục kia khá tinh xảo, Liễu Phong đứng ở nơi đó chờ đợi tân nương tới, y thanh nhã đứng dưới ánh mặt trời, trong đôi mắt an tĩnh kia có vầng sáng xinh đẹp hiện lên.

Từ nhỏ Liễu Phong liền ngày thường thanh tú, làn da lại đẹp, mới trước đây liền bộ dạng còn xinh đẹp hơn so với tiểu cô nương, lúc sau lớn lên càng đẹp, cũng khó trách Nham Vân sẽ thích y.

Liễu Phong đang dặn dò đệ tử cái gì đó, lục tục có người tiến lên đi về phía y chúc mừng, Mạt Đồng vỗ vỗ thắt lưng của nam nhân, tiến đến bên tai của nam nhân: “Không biết dung mạo nương tử của Liễu Phong như thế nào”

Nam nhân lắc đầu: “Ta chưa thấy qua”.

Xuất phát từ lễ độ, nam nhân tự mình đi qua chúc mừng Liễu Phong.

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, nam nhân lại tìm không thấy đề tài, nhưng Liễu Phong lại tựa hồ cũng không để ý.

Lúc này mới làm cho nam nhân thả lỏng chút.

Mà ngay từ đầu Mạt Đồng sẽ không chờ gặp Liễu Phong, ngay cả tiếp đón cũng chưa làm với Liễu Phong, sau khi chờ nam nhân cùng Liễu Phong tán gẫu xong thì Mạt Đồng thoải mái kéo nam nhân tới bên người.

Mạt Đồng thân mật tiến đến bên tai của nam nhân lặng lẽ nói, làm cho nam nhân nháy mắt trở nên mặt đỏ tai hồng, hết thảy này đều rơi vào trong mắt của người bên ngoài.

Có người cúi đầu nhìn về phía khác…….

Có người xấu hổ ho khan vài tiếng……..

Liền ngay cả Liễu Phong đều nhìn bọn họ nhiều thêm mấy lần.

Cũng không phải người bên ngoài nhìn chăm chú làm cho nam nhân cảm thấy bất đắc dĩ cùng xấu hổ, mà là Xích Luyện cách đó không xa trên đài Thanh Long kia………

Từ lúc bắt đầu vừa rồi thì nam nhân liền cảm thấy Xích Luyện một mực nhìn hắn, hắn cảm thấy ánh mắt sâu kín thản nhiên nhìn như bình tĩnh kia của Xích Luyện đều phải nguy hiểm hơn so với bất kì thời điểm khác, nhìn tới hắn sắp không thở nổi.

Lúc đầu Xích Luyện là đứng ở nơi đó, gió mạnh thổi bay vạt áo của y, giống như 1 bức hoạ mê người cuộn tròn.

Mà lúc này Xích Luyện đã ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm của y thủy chung dừng ở trên người của nam nhân.

Hôm nay nam nhân mặc rất đẹp, trong tao nhã lại thêm vài phần khí chất tự tin, từ một khắc nam nhân xuất hiện thì ánh mắt của Xích Luyện sẽ không dời khỏi trên người của hắn.

Nhất cử nhất động của nam nhân đều rơi vào trong mắt của Xích Luyện.

Nhìn thấy nam nhân nói chuyện thân mật cùng Mạt Đồng, thậm chí tùy ý Mạt Đồng ôm thì Xích Luyện đột nhiên cảm thấy tay của Mạt Đồng để ở bên hông nam nhân phi thường ngứa mắt.

Dung nhan diện vô biểu tình của Xích Luyện dưới sự bao phủ của vầng sáng lờ mờ có vẻ càng thêm kinh vi thiên nhân. (cả thần tiên cũng phải kinh ngạc)

“Xích Luyện, ngươi đang nhìn gì vậy, nhìn xuất thần như thế?”. Đào Hoa yêu khó hiểu nhìn về phía Xích Luyện, nhẹ nhàng chớp chớp cặp mắt đào hoa câu hồn kia, theo tầm mắt của Xích Luyện nhìn xuống thì nhìn thấy 1 trung niên nam nhân không quá thu hút, “Ta nhận thức ngươi nhiều năm như vậy, vẫn là không biết ngươi nhìn một người nam nhân nhưng lại sẽ nhìn xuất thần như thế”.

Xích Luyện không quá nghĩ muốn để ý tới người này, y một bộ bộ dáng xa cách: “Ta sẽ không giống ngươi nông cạn như vậy, chỉ chú trọng bề ngoài?”. Tuy rằng trên mặt y không có biểu tình, nhưng vẫn có rất nhiều tân khách bốn phía nhìn lén y.

“Ngươi không chú trọng bề ngoài?”. Đào Hoa yêu sắp cười tới chết mất, “Ngươi không chú trọng bề ngoài thì còn ai chú trọng bề ngoài nữa chứ, năm đó ngươi kéo ta xuống nước, thời điểm dạy ta chọn nữ nhân, cũng không phải là nói như vậy, ngươi thích nhất vừa xinh đẹp vừa phóng túng, khi nào bắt đầu thưởng thức nam nhân vậy, huống chi ngươi lại không thích nam nhân”.

Khóe miệng Xích Luyện hàm chứa tươi cười thực nhạt thực hời hợt, cơ hồ khó có thể phát hiện được, con ngươi của y sâu không thấy đáy, liền ngay cả Đào Hoa yêu xú vị tương đầu* cũng thấy khó hiểu.

*xú vị tương đầu: kẻ xấu thường chơi chung với nhau

“Ngươi đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng, nam nhân kia đã có người trong lòng rồi, nặc —— người bên cạnh hắn là Mạt Đồng vừa là địch vừa là bạn của ngươi, nhanh chân hơn so với ngươi”.

Xích Luyện nhìn y một cái: “Có ý tứ gì?”.

“Ta ở Đào Hoa lĩnh nhìn thấy bọn họ, bọn họ ở tại Đào Hoa am, mỗi buổi tối đều rất có ý tứ nga…….”. Khóe miệng Đào Hoa yêu nhếch nhếch, hướng về phía trước nhếch lên, “Như thế nào? Thật giống như rất có hứng thú đối nam nhân kia?”.

Xích Luyện có chút đăm chiêu.

“Nếu bạn lữ của nam nhân đổi thành là người khác thì ngươi có thể có cơ hội, cùng Mạt Đồng cướp người thì cơ hội không lớn”.

“Một tháng”. Miệng Xích Luyện đột nhiên không đầu không đuôi phun ra 1 câu, ngón tay y nhẹ nhàng gõ tay vịn của cái ghế, sóng mắt của đáy mắt u tĩnh kia lẳng lặng lưu chuyển, tựa hồ đang tính toán cái gì.

“Trong vòng 1 tháng thu phục nam nhân thoạt nhìn thành thật lại không bắt mắt kia, đây chính là chính ngươi nói, được, rất có ý tứ, vậy chúng ta đây đánh cược cái gì?”.

“Nếu ta thắng, vậy ngươi đưa Thông Thiên pháp bảo của ngươi, Thông Thiên đằng cho ta mượn ngoạn ngoạn”.

Đây chính là bảo vật mà Đào Hoa yêu nhất định không cho ai mượn cả.

Hai người đạt thành đánh cược, mà nam nhân đứng ở dưới đài nói chuyện cùng Mạt Đồng lại hồn nhiên không biết ngay tại trong thời gian nửa chén trà nhỏ ngắn ngủn này liền trở thành con mồi trong mắt của Xích Luyện.

Đầu đổ cục (ván cược) này mới vừa xúc tiến.

Đại cỗ kiệu hoa mỹ của tân nương tử đã được người nâng tới trước mặt Liễu Phong.

Khách nhân nói chuyện cùng Liễu Phong đều thối lui, chừa ra chỗ trống.

Bởi vì tân lang phải đá cửa kiệu của tân nương.

Bà mối cầm kim phiến (gậy vàng) vui mừng vỗ tới vỗ lui, cũng dựa theo quy củ nhắc nhở từ bên ngoài, thời điểm Liễu Phong mới vừa đá cửa kiệu xong thì tân nương tử một thân hỉ phục hoa mỹ tuyệt diễm được bà mối mời đi ra, để tân lang tân nương cầm hồng hoa cầu nhân duyên đái (bác nào có coi phim cổ trang thì biết cái nì liền hà, cái dây màu đỏ trên đó đính 1 cái bông đỏ tròn bự, 2 vợ chồng cùng cầm nó rồi đi zô nhà).

Trong đám người.

Ánh mắt của Mạt Đồng dừng ở trên người của tân nương, thân hình tân nương kia cao gầy, trước sau đều có lồi lõm đầy đủ (có ngực có mông),nam nhân cũng phát hiện Mạt Đồng nhìn chằm chằm vào chân cùng mông của tân nương……..

Nam nhân cũng phát hiện tân nương tử kia đi đường có chút kỳ quái……….

“Ngươi cũng đã nhìn ra hử?”.

“Ân”.

“Thật sự là không ngờ, đường đường đại chưởng môn của Bạch Vân Quan, thế nhưng thú một con lục vĩ hồ (cáo 6 đuôi) làm nương tử”. Tươi cười trên mặt của Mạt Đồng có chút cổ quái, y quay đầu nhìn về phía nam nhân, “Nhưng mà ánh mắt của đồ đệ ngươi không tồi, nàng chính là 1 con hồ đặc biệt nhất đẹp nhất trong tộc đàn Hồ yêu phương Bắc, nàng có sáu cái đuôi, nữ nhân này kêu Lục Hồ Nương”.

“Không phải nói nữ nhân của danh môn phương Bắc sao?”.

“Ân”.

Yêu cũng có phân chia cấp bậc chủng tộc, Hồ Lục Nương xem như nổi danh bên trong hồ ly tinh, nói là danh môn cũng không quá đáng, đối với yêu mà nói làm cái thân phận giả rất đễ dàng!

Nếu Liễu Phong lựa chọn thì nam nhân cũng sẽ không tùy tiện ngăn cản, Liễu Phong y chắc chắn sớm liền biết nữ nhân này là hồ ly tinh, hơn nữa bây giờ còn nguyện ý thú nàng, cái này cũng đủ lý do làm cho nam nhân không lời nào để nói.

Từ kiệu đi tới đại điện phải đi một đoạn đường rất dài, còn có bậc thang cao, khi Liễu Phong đi qua bọn họ thì trên mặt nam nhân mang theo tươi cười.

Mà Mạt Đồng cũng không để ý tới người bên ngoài, bá đạo ôm nam nhân, cũng nhỏ giọng thì thầm ở bên tai nam nhân, khiến cho cái lổ tai của hắn ngưa ngứa, còn không ngừng rụt cổ, làm cho Liễu Phong nhìn tới loại cảnh tượng này thì hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tích thúc, Liễu Phong thật kì quái, y luôn nhìn nhìn ngươi”.

Bởi vì Liễu Phong là đồ đệ của nam nhân…….

Nhìn nam nhân cũng là việc bình thường………

Nam nhân bị Mạt Đồng mò tới có chút bất đắc dĩ, nơi đông người sao Mạt Đồng lại có thể lớn mật như thế.

Nhưng nam nhân cũng không chán ghét cảm giác ấm áp khi bị Mạt Đồng ôm.

Nam nhân vừa định bảo Mạt Đồng thu liễm chút thì lại thấy khi Liễu Phong đi qua bên người hắn, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ 1 cái, liền 1 cái liếc mắt hời hợt như vậy lại làm hắn cảm thấy trong ánh mắt kia tựa hồ mơ hồ ẩn hàm coi thường khó có thể phát hiện.

Nam nhân sửng sốt một chút………

Nhưng rất nhanh khiến cho chính mình vứt bỏ cái loại ý tưởng kỳ quái này………

Các tân khách theo tân lang tân nương đi tới đại điện Tích Vân rộng rãi khí thế, nơi đó hết thảy đều chuẩn bị tốt.

Nhưng là ——

Khi nam nhân nhìn đến người chủ hôn đứng sừng sững ở trước đại điện kia thì trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi gặp mặt cùng người nọ ………..

Gặp mặt, cũng không biết nên nói cái gì.

Nam nhân kia y sam tuyết trắng hoa lệ, thuần sắc tinh mỹ kia thêu hoa văn, cùng đường viền kim tuyến tinh xảo, phụ trợ khí chất của y, cùng liên tục thể hiện khí chất biếng nhác kia.

Một đầu tóc bạc bắt mắt kia, cùng dung nhan xuất sắc kia, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác………

Đương nhiên kể cả nam nhân.

“Là Cửu Hoàng”. Mạt Đồng cũng nhìn thấy Cửu Hoàng hạc trong bầy gà (nổi bật giữa đám đông) đứng ở nơi đó, y dắt tay nam nhân, đưa nam nhân tới vị trí nhìn rõ nhất, nam nhân biết Cửu Hoàng sớm đã nhìn thấy mình.

Nhưng Cửu Hoàng lại giống như không nhận thức nam nhân, tầm mắt không có dừng lại trên người nam nhân, liền giống như người xa lạ, không có nửa điểm cảm tình, cùng dấu vết quen biết, điều này làm cho nam nhân vốn đang nghĩ muốn đi lên chào hỏi ngây ngẩn cả người, tươi cười trên mặt đều trở nên cứng ngắc……….

Xem ra Cửu Hoàng đã quên nam nhân rồi.

Nói vậy Cửu Hoàng đã xem thư rồi.

Nam nhân nghĩ đến Cửu Hoàng rốt cục thanh tỉnh (hồi tỉnh, sáng suốt, tỉnh táo),cho nên mới không có tiếp tục cùng hắn, thậm chí là ngay cả làm bằng hữu đều không thể, hiện tại Cửu Hoàng thậm chí cũng không nguyện ý nói chuyện cùng hắn.

Nam nhân đương nhiên cũng hiểu được cái này có ý tứ gì, Cửu Hoàng muốn đoạn tuyệt cùng hắn, vậy cứ đoạn tuyệt đi………

Nam nhân rất nhanh liền tiêu hóa sự thật này, hắn rất nhanh liền xóa bỏ ý niệm trong đầu nói chuyện cùng Cửu Hoàng, im lặng đứng ở một bên nhìn Cửu Hoàng làm chủ hôn cho Liễu Phong, bái thiên địa.

“Nhất bái thiên địa ——”.

Nhất khấu đầu (quỳ lạy sát đất).

“Nhị bái lịch đại tổ sư Bạch Vân Quan ——”.

Nhị khấu đầu.

“Phu thê giao bái”.

Liễu Phong còn chưa lạy xong thì Hồ Lục Nương đã lạy xong, mà lúc này bên ngoài đại điện làm cho Liễu Phong không lạy được.

Nam nhân vẫn đang nghi hoặc, liền cảm giác Mạt Đồng ôm thắt lưng của hắn, kéo hắn hướng trong đám người một chút, làm cho hắn thối lui tới trong đám người, lập tức hắn chợt nghe tới Mạt Đồng vui sướng khi người gặp họa ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một câu: “Sẽ có trò hay để xem, Phật Hàng tới đây”.

Nghe được hai chữ “Phật Hàng” thì cả người nam nhân chấn động, có chút bất an, có chút khẩn trương nhìn ngoài đại điện, mọi người lập tức liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn hấp dẫn kia………..

Hắc bào tơ lụa hoa mỹ kia như phát sáng, ngay cả mạo tử đội lỏng lẻo trên đầu của nam tử, che hờ dung nhan của y……..

Dưới bóng tối bao phủ hoàn toàn nên không thể thấy rõ bộ dáng của y………..

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng xinh đẹp của y, khóe môi hàm chứa một tươi cười nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo khí……..

Hôm nay Phật Hàng lấy thân phận tà đế xuất hiện ở Bạch Vân Quan.

Đây có thể nói là một loại khiêu khích.

Nhưng lại cố tình chọn lựa ở lúc Liễu Phong………

Phật Hàng chậm rãi tiến vào đại điện, mọi người bị khí tràng của y áp lui hai bước, chủ động tránh đường, mà phía sau của y có không ít đệ tử của Tà đế cung đi theo, mọi người ở đây đều biết Tà Đế tới đây.

“Hôm nay bổn tọa cố ý tới đây chúc mừng Liễu chưởng môn, Liễu Phong chân nhân”. Phật Hàng cười khẽ chúc mừng Liễu Phong, y từng bước một chậm rãi tiến lên trước, đi tới giữa đại điện, y đạp lên phù văn trên mặt đất, lại không có chút ảnh hưởng đối y.

Liễu Phong không nói hay làm gì, chỉ là nhìn Phật Hàng chắm chằm.

Đệ tử của Tà Đế cung nhất nhất tiến lên chúc mừng Liễu Phong, sắc mặt của Liễu Phong càng ngày càng khó coi, vào lúc này Phật Hàng lại cười khẽ lên: “Liễu chân nhân, ngươi có đều nhớ rõ đệ tử Tà Đế cung của bổn tọa chứ?”.

“Nhớ rõ”.

“Nhớ rõ là tốt rồi, bổn tọa nhưng thật ra sợ ngươi đã quên bọn họ”.

“………”

“Dù sao bọn họ cũng từng là đệ tử của Bạch Vân Quan”.

“……..”

“Tuy nói bọn họ đi theo Nham Vân, theo Nham Vân xuống núi thành đệ tử của Nham môn, nhưng hôm nay Nham môn sớm đổi thành Tà Đế cung, bọn họ liền đầu phục làm môn hạ của bổn tọa”.

Mặt mũi Liễu Phong sắp không nhịn được.

“Bổn tọa biết hôm nay ngươi đại hôn, cố ý dẫn bọn họ tới chúc mừng, lại tặng lễ vật nho nhỏ cho ngươi”. Phật Hàng bảo đệ tử phía sau để lễ vật đã chuẩn bị tốt trước mặt Liễu Phong.

Đó là một cái hộp gấm rất lớn, rất dài………

Hai đệ tử dùng tay nâng, có vẻ có chút cố hết sức.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì Liễu Phong mở nắp hộp ra……..

Cái hộp kia mới vừa bị mở ra 1 khe hở thì nháy mắt liền lộ ra quang mang chói mắt, nhất thời trong hộp kia phát ra hào quang mãnh liệt chiếu sáng cả đại điện, trong họp kia đặt 1 trường kiếm màu xanh, thân kiếm kia lượn lờ quang màu lam nhạt……..

Nam nhân ngây ngẩn cả người.

Tim của nam nhân mãnh liệt đập 1 cái.

Vậy mà lại là Thanh Hồn kiếm……..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.