Ánh mắt của Nham Vân thủy chung đều dừng lại ở trên mặt của nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt nam nhân kinh ngạc, hoảng hốt, thẹn thùng…….
“Ta khuyên ngươi vẫn là không nên trở về”. Nam nhân biết chính mình không nên nói nhưng vẫn nói ra, Nham Vân nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ đang chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, hắn nắm chặt cây cỏ khô dưới thân, “Chẳng những giết nhiều người như vậy mà ngươi còn giết phu nhân kết tóc của ngươi, Liễu…….”.
Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì ngón tay dính máu tươi của Nham Vân chậm rãi phủ lên hai má của nam nhân, y đụng tới hai má nóng bỏng của nam nhân, nhìn thấy bộ dáng lảng tránh của nam nhân thì y nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của nam nhân: “Thì tính sao, chẳng lẽ ta còn cần người ngoài đến đau lòng sống chết của phu nhân ta sao?”.
Nham Vân sáp tới bên môi của nam nhân rồi nở nụ cười……..
Nhất là khi nhìn thấy biểu tình xấu hổ vô cùng của nam nhân, Nham Vân có thành kiến rất sâu với nam nhân, y cảm thấy nam nhân rất có lỗi với y, nếu không phải nam nhân chen ngang giữa y cùng Liễu Phong thì y cùng với Liễu Phong sớm đã có kết quả rồi, y đều không thể cảm thấy bộ dạng nam nhân đẹp, chỉ có người xinh đẹp giống Liễu Phong như vậy mới có thể lọt vào mắt của y.
Y – Nham Vân là môn chủ của Nham môn, tuy rằng y chính là nhất thời thất bại, kia cũng không đại biểu y về sau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3158144/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.