“Ngươi muốn đi thì phải chờ Liễu Phong tới đây đã rồi mới đi được”. Dứt lời Nham Vân liền xoay người rời đi.
Vẻ mặt nam nhân khó coi nhìn chằm chằm địa phương Nham Vân rời đi, lúc đầu ngoại trừ Nham Vân để hắn rút kiếm, mục đích quan trọng hơn là muốn dùng hắn dẫn dụ Liễu Phong tới nơi này mà thôi…….
“Không có việc gì chứ?”. Cửu Hoàng đưa tay xoa tay nam nhân.
“Không, không có thương tổn đến gân cốt”.
Lập tức nam nhân liền cảm giác được Cửu Hoàng vận công chữa thương cho hắn, tay hắn bị cầm ở trong tay Cửu Hoàng, xúc cảm lạnh như băng dần dần chuyển biến thành dòng nước ấm ấm áp.
Giữa gió tuyết, thanh kiếm ẩn ẩn tản ra quang mang u lãnh, mà dưới sự dẫn đường của nữ quỷ kia thì nam nhân cùng Cửu Hoàng trở về phòng, ở trong âm phủ cũng không giống ở mặt ngoài rách nát, hoang phế, cũ kỹ như vậy ngược lại khá xa hoa lại uy nghiêm, sau khi nữ quỷ kia rời khỏi thì hắn để Cửu Hoàng nghỉ ngơi trước, hắn bị thương nên Cửu Hoàng cũng không chạm vào hắn.
Ngọn nến trong phòng có hình hoa sen, hai người vốn định ở cùng 1 phòng, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau, dù sao trong âm phủ này âm khí quá nặng nên nếu hai người ở cùng một chỗ thì khá an toàn. Hơn nữa nam nhân không có linh lực nên Cửu Hoàng căn bản sẽ không để cho hắn đi ở phòng khác, tình huống ôm hắn ngủ càng là 1 chuyện rất tuyệt còn tốt hơn so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3158014/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.