Chương trước
Chương sau
Tiểu quan này là hồng bài của lâu, hồng bài nói chuyện tự nhiên kiêu ngạo, nam nhân từ mặt đất đứng lên đưa tay kéo tiểu quan kiêu căng kia từ trên mặt đất đứng lên, tiểu quan kia liếc nam nhân vài lần liền muốn đi, nam nhân gọi y lại: “Xin dừng bước”.

“Làm cái gì”. Tiểu quan kia không kiên nhẫn, xắn tay áo, “Muốn đánh nhau à?”.

“Ta không có ý đó”. Nam nhân biết tiểu quan đều yêu tiền, hắn cầm chút bạc đưa tiểu quan để tiểu quan truyền tin cho Mạt Đồng, “Ngươi đi nói cho người trong phòng này, đêm nay sẽ có người sẽ đến đối phó y, bảo y tự mình cẩn thận”. Hắn đưa bạc để tiểu quan cầm, hắn liền vội vàng rời đi, hắn biết rõ tuy rằng Mạt Đồng trời sinh tính tình bất hảo nhưng tâm địa kỳ thật cũng không xấu. Nếu không có như thế thì hắn cũng sẽ không tới đây.

Nam nhân mới vừa bước ra đại môn Thanh Lâu liền nhìn thấy đệ tử Nham môn lại vội vàng chạy vào Thanh Lâu, không nghĩ tới họ tới nhanh như vậy, hắn dừng bước, hắn vừa mới nâng mắt lên liền nhìn thấy người mặc 1 thân y phục đỏ tươi chậm rãi đi qua người hắn, trên mặt người nọ mang chiếc mặt nạ quen thuộc, một đầu tóc đen dài đều sắp chạm đến gót chân……

Sau khi người nọ nhìn đến nam nhân sau, rõ ràng sững sờ 1 chút……..

Hồng y nhân đứng trước mặt nam nhân, nam nhân quan sát hắn ta, dưới mặt nạ kia là đôi mắt sáng ngời, mà cổ người này trắng nõn lộ ra ngoài, trên mặt nạ có đồ đằng hoa văn tinh xảo, 1 thân y phục đỏ tươi khiến cho vô số người liếc mắt, khách nhân trong Thanh Lâu bị đuổi ra nhìn đến người này tinh thần dâng trào, thật sự là rất khó làm cho người ta không chú ý hắn ta.

Người này…..

Là ai……

Nam nhân nhớ lại vài ngày trước đó hắn suýt bị xe ngựa của môn chủ Nham môn đụng vào, khi đó người trong xe không phải là vị nam tử ở trước mặt đeo mặt nạ này sao……

“Môn chủ, khách làng chơi đều bị đuổi đi hết rồi”. Trưỡng lão Nham môn cung kính hồi bẩm hồng y nam tử, nhưng hồng y nam tử chỉ gật gật đầu ý bảo đã biết, nhưng ánh mắt hắn lại 1 khắc cũng không dời khỏi thân ảnh của nam nhân.

Nam nhân cũng nhìn hồng y nhân. Người này quả nhiên là môn chủ Nham môn….

Nhưng mà nam nhân không nghĩ tới môn chủ Nham môn lại trẻ tuổi như vậy, người này trước mắt thân hình cùng làn da cùng lắm chỉ ngoài 20 tuổi mà thôi……

Nam nhân lo lắng rước lấy phiền toái, hắn không tính xem người Nham môn “thu thập” Mạt Đồng, xoay người rời đi hiện trường, hắn chỉ có thể làm đến đây, hắn đã báo tin cho Mạt Đồng, về phần Mạt Đồng có đi hay không thì đó là việc Mạt Đồng tự mình quyết định.

Nam nhân đi chưa được vài bước, chợt nghe phía sau truyền đến 1 thanh âm đầy nội lực

“Đứng lại…….”.

Hai chân nam nhân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, cả người hắn đều không thể đi tới nữa, thanh âm đầy nội lực nghe mông mông lung lung lại làm cho trong lòng hắn rơi vào tình trạng một mảnh lộn xộn. Bởi vì thanh âm kia nghe rất quen tai.

Mà lúc này thanh âm quen tai kia lại tiếp tục vang lên —

“Ta nói ngươi đứng lại…….”.

Nam nhân mới vừa nhấc chân còn muốn chạy, lại nghe đến mệnh lệnh vô lễ như thế thì lập tức sửng sốt.

“Ngươi là Liễu Tích Vân…….”

Thanh âm kia tiếp tục vang lên, nghe xưng hô quen thuộc như thế chân nam nhân quả thật không nhấc bước nỗi nữa, hắn rốt cuộc đi không nỗi nữa. Trong chớp mắt thân hình môn chủ Nham môn chớp lên liền ngăn ở ngăn ở trước mặt hắn.

Nam nhân mở miệng: “Phiền ngươi tránh ra một chút, ngươi nhận sai người”. Bên ngoài hắn lãnh tĩnh nhưng nội tâm rung chuyển.

“Ngươi gạt ta”.

Sau mặt nạ phát ra thanh âm vô cùng quen thuộc, thanh âm này, ngữ khí này đánh thức trí nhớ mà nam nhân chôn sâu, lần này môn chủ Nham không dùng nội lực mà là mặt đối mặt cùng nam nhân nói chuyện với nhau.

Thấy nam nhân không trả lời y, y trầm mặc trong chốc lát mới liền nhẹ giọng nói: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta biết là ngươi”.

Nam nhân cả kinh. Người này vừa rồi làm sao biết được tên thật của hắn, hơn nữa thanh âm người này cùng người kia cực kỳ giống nhau……..

Nam nhân nhìn người trước mắt, vẻ mặt hắn biến đổi không ngừng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi làm sao biết…….”. Làm sao biết được tên thật của hắn, hắn khó có thể tin nhìn môn chủ Nham môn trước mắt.

Nam nhân từng bước lùi ra sau, khách làng chơi bốn phía đều tránh ra, môn chủ Nham môn từng bước tới gần, nam nhân cũng không biết khuôn mặt sau mặt nạ kia có biểu tình gì.

“Môn chủ”. Người Nham môn gọi hồng y nhân một tiếng, hồng y nhân dường như nhận thấy được lúc này không cần phí lời, y liếc mắt nhìn nam nhân một cái, dừng một chút xoay người vào kỹ viện.

Chẳng được bao lâu liền nhìn đến kỹ viện dấy lên một cỗ linh diễm, tất cả đệ tử Nham môn đều trấn giữ ở bên ngoài, nam nhân nhìn đến loại tình huống này cảm thấy không ổn. Nhưng nam nhân đoán môn chủ Nham môn dường như chính là người kia…….

Nam nhân sững sờ một hồi lâu, hắn chưa bao giờ nghĩ người kia thế nhưng lại rời khỏi Thanh Sơn, ngược lại tự lập môn hộ, người kia xuất hiện làm cho hắn bất an, nếu thật là người kia thì chuyện này lại có ý nghĩa gì?

Không qua bao lâu cổ linh diễm kia cùng với tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế dần dần biến mất, thời điểm môn chủ Nham môn đi ra cầm viên châu trong tay ném cho Nham môn hộ pháp.

Nam nhân liếc mắt một liền nhìn ra đó là nội đan của miêu yêu.

Nham hộ pháp tiến lên cung kính hỏi giáo chủ: ‘”Giáo chủ, có hàng phục được ma đầu đó không?”.

Môn chủ Nham môn nhìn thoán qua nam nhân ở bên này liền phun ra hai chữ: “Chạy rồi”. Y vung tay áo, xoay người lên xe ngựa.

Thời điểm xe ngựa đi qua bên người nam nhân thì chậm rãi ngừng lại, người bên trong xe nhấc màn xe lên, ném linh phù ra cho nam nhân, nam nhân đưa tay đón lấy.

Môn chủ Nham môn ngữ khí lạnh nhạt tỏ ý: “Ngươi nhận thức được cũng tốt, không nhận thức cũng thế, linh phù này cho ngươi, giữ nó cho tốt, nó có thể bảo hộ ngươi bình an”. Sau mặt nạ phát ra thanh âm nam nhân đã quen thuộc, giọng nói không quá rõ ràng nhưng lời nói ra lại phi thường rõ ràng.

Sau đó đoàn người Nham môn liền ở dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân dần dần đi xa. Môn chủ Nham môn căn bản không có tính toán nói nhiều cùng nam nhân, nam nhân đưa mắt nhìn linh phù trong lòng bàn tay, linh phù này là đạo phù trừ tà của Bạch Vân Quan, hơn nữa loại họa pháp này trong thiên hạ cũng chỉ có Nham Vân mới có thể……..

Nham Vân…….

Hiện tại nam nhân có thể khẳng định môn chủ Nham môn chính là người kia, người đã từng là đồng môn của hắn, cũng là cháu của sư phụ hắn, là 1 trong những đệ tử mà hắn tâm đắc nhất, Nham Vân. Thời thế thật sự là biến đổi thất thường, đêm nay cũng không có kích khởi đến khúc mắc trong lòng hắn, chuyện quá khứ đã qua, hiện nay đồng môn (ng` cùng môn phái) cũng chỉ là người qua đường thôi. Phù chú Nham Vân cho hắn coi như là còn nhớ đến tình nghĩa với hắn, bọn họ sớm đã không có quan hệ gì, lúc trước thời điểm hắn bị trục xuất khỏi Bạch Vân Quan thì hắn cùng Nham Vân không còn quan hệ gì…….

Gặp nhau đêm nay làm nam nhân gợi nhớ lại chuyện cũ.

Tích Duyên vốn tên là Liễu Tích Vân, từ nhỏ lớn lên ở Thanh Sơn, là đệ tử nhập thất, do không có thiên phú dị bẩm hắn liền chỉ có thể càng cố gắng so với người khác, từ nhỏ hắn liền khắc khổ tập võ chuyên tâm tu luyện, cho đến thời điểm thiếu niên mới được chưởng môn tán thưởng, sư phụ thực coi trọng hắn hơn nữa còn tự mình dạy hắn, giúp hắn thành tài còn giao cho hắn 2 đồ đệ có thiên tư trí tuệ rất tốt, khi đó hắn rất có phong độ đối nhân xử thế của 1 vị sư phụ.

Hắn có 2 đồ đệ, 2 đồ đệ này do tuổi nhỏ so với hắn rất nhiều, bình thường “Sư thúc, sư thúc” gọi luôn miệng, 2 nam hài vừa lúc chưa có tên nên nam nhân liền đặt tên cho 2 người, 1 người tên là Nham Vân, 1 người tên là Liễu Phong. Tính cách Nham Vân hướng ngoại, kiên cường, Liễu Phong lại là nội liễm, khiêm nhường. Bạch Vân Quan có 2 đệ tử tâm đắc nhất chính là 2 người, chẳng những có được chân truyền của hắn mà còn còn có thể kế thừa chức vị chưởng môn. Từ lúc hắn lên làm chưởng môn thì Nham Vân cùng Liễu Phong bắt đầu bất hòa.

Chỉ có nam nhân mới biết được giữa Nham Vân cùng Liễu Phong tại sao xuất hiện mâu thuẫn, lúc trước Nham Vân ái mộ Liễu Phong, Liễu Phong đối Nham Vân không thèm đế ý, hắn nhiều lần hòa giải mà không có biện pháp, tranh đấu chức vị chưởng môn, làm cho giao tình vốn rất tốt của Liễu Phong cùng Nham Vân trở nên xích mích vì lợi ích, hắn thực hối hận lúc trước không nên cùng lúc đề cử 2 người họ làm người kế tục cho mình, như vậy sẽ không xuất hiện hiểu lầm không cần thiết này.

Mà cuối cùng nam nhân vì 1 số chuyện bất hảo (xấu) mà bị trục xuất khỏi Bạch Vân Quan, khi hắn rời đi Bạch Vân Quan liền không còn biết tin tức gì của Thanh Sơn nữa. Nhưng mà không nghĩ tới Nham Vân thế nhưng tự lập môn hộ. Hắn cũng không muốn nhớ lại những chuyện bất hảo cùng quá khứ bất đắc dĩ, những năm gần đây hắn ở bên ngoài phiêu bạc hắn bỏ đi tên cũ, tự đặt cho mình 1 cái tên mới.

Trước khi nam nhân rời đi, hắn biết chức chưởng môn do Liễu Phong tiếp quản, hắn cũng biết Nham Vân chán ghét mình cho nên hắn cũng không mong chờ gặp mặt cùng Nham Vân, trên đường hồi phủ hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng hắn vẫn là ném linh phù Nham Vân cho mình đi.

Từ khoảnh khắc hắn rời đi Thanh Sơn, rời đi Bạch Vân Quan thì hắn nhất định sẽ không dùng cái tên Liễu Tích Vân lần nữa, hiện tại hắn là Tích Duyên, là cô gia của Trương phủ, lão bản Trương gia trà phô, là dân chúng bình thường của Biên thành. Dĩ nhiên hắn đã bỏ đi thân phận trước đây rồi, hắn cũng không muốn nhớ lại sự tình trước kia, dĩ nhiên đều lãng quên hết tất cả những sự tình và người trong quá khứ.

Kể từ ngày ấy trở đi, 1 một đoạn thời gian thật dài không có nghe đến tin tức của Nham môn.

Hôm nay Trương Tử Yến muốn nam nhân cùng nàng cùng đi miếu quan Âm ngoài thành cầu tự, làm trượng phu hắn dĩ nhiên là đi cùng nàng rồi.

Trương Tử Yến ở trong miếu Quan Âm cầu phúc, nam nhân liền chờ ở ngoài miếu, miếu Quan Âm được xây dựng trên núi lớn rất yên tĩnh. Nam nhân ở vùng xung quanh đi lòng vòng, phát hiện địa phương cách miếu Quan Âm không xa có 1 ngôi nhà đơn độc, có hàng rào gỗ vây quanh nhà trúc nhìn qua thực sạch sẽ, dường như có người ở đây thường xuyên, gần đó còn có giếng nước thiên nhiên, nơi này thực u tĩnh làm cho người ta toàn tâm thả lỏng.

Nam nhân đi vào nhà, mới vừa bước vào cửa đã bị 1 một cỗ hấp lực mạnh mẻ hút vào, hắn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái thì hắn đã té ở trong phòng, mới vừa ngẩng đầu lên liền nhìn đến một nam tử anh tuấn thân trên trần trụi đứng ở trước mặt hắn…….

“Mạt Đồng…….”.

Nam nhân không nghĩ tới ở nơi đây sẽ gặp Mạt Đồng, hắn có vẻ có chút vô thố. Mạt Đồng nhìn đến nam nhân xuất hiện lúc này cũng là cực kỳ khó hiểu cùng nghi hoặc, lúc trước y bị Phật Hàng đả thương, thương thế chưa lành lại gặp người Nham môn tập kích, nếu không phải tiểu quan kia nhắc nhở y đêm đó sẽ có người đối phó y thì y cũng sẽ không còn cái mạng này, nếu là đêm đó thật sự cứng đối cứng thì y không phải đối thủ môn chủ Nham môn.

Nếu không phải tiểu quan tên A Cầm cứu y, còn đưa y đến chỗ này tị nạn thì y đã sớm mất mạng, y bị thương rất nặng lại gặp người Nham môn tập kích, tuy rằng y lấy được nội đan thụ yêu ngàn năm nhưng mà hiện tại y cũng cũng không có năng lực luyện nội đan thất yêu, y vốn định dưỡng thương tốt rồi lại quay về Tích phủ 1 chuyến, nhìn xem tình huống hiện tại của nam nhân như thế nào, không nghĩ tới hôm nay sẽ ở nhìn thấy nam nhân.

Mạt Đồng thấy người đến là nam nhân, y liền kéo nam nhân dậy từ trên trên mặt đất, nam nhân cũng nói ý đồ hôm nay đến, nam nhân cũng không biết Mạt Đồng sẽ tị nạn ở gần miếu Quan Âm…….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.