Chương trước
Chương sau
Cửa bị phá khai, một luồng gió âm lãnh thổi vào phòng, không khí oi bức bốn phía dường như cấp tốc giảm xuống, cho dù Tích Duyên đã không còn pháp lực cũng mao cốt tủng nhiên* cảm giác được cỗ âm khí bức người kia, cường thịnh đến khiến kẻ khác không khỏi phải sợ hãi.

*mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc

Hành thi chậm chạp tới gần, Tích Duyên che lại mũi Xích Luyện, mùi hôi thối kia khiến cho y muốn buồn nôn. Từ sâu trong yết hầu của hành thi phát ra thanh âm rên rỉ đầy thống khổ mà lại vô cùng khủng bố, lưng của Tích Duyên đối mặt với Xích Luyện ngồi ở sườn trong giường, y lo lắng Xích Luyện nhìn đến bọn hành thi quái vật xấu xí kia sẽ bị dọa đến, vì vậy mà vội xả chăn ra bao trùm lấy đỉnh đầu của cả hai người.

Ngay tức thì không khí ở bên ngoài bị cản lại, cũng che mất đi tầm nhìn của hai người. Tích Duyên biết bên cạnh Xích phủ có hồ nước rất to, y từng nghe người trong thành nói qua, hàng năm đều luôn có người chết đuối ở nơi này, hơn nữa tất cả đều tìm không thấy thi thể, Tích Duyên rất nhanh liền đi đến kết luận những thứ hôm nay đổ bộ vào bên trong Xích phủ chính là thủy hành thi bao năm qua chết đuối nơi hồ nước, bởi vì y nghe được bên ngoài có tiếng nước nhỏ giọt khỏi thân thể.

Rất nhanh y liền cảm giác được giường lay động, hẳn là thủy hành thi đụng vào giường, lúc này Tích Duyên cũng không còn cách nào để mà chú ý đến lễ nghi gì nữa, y dựa vào Xích Luyện rất gần, thân thể hai người thiếp hợp cùng một chỗ, được các cạnh giường bao bọc lại, chỉ có như vậy mới có thể cam đoan không bị này thủy hành thi đụng tới.

“Xích huynh đệ ngươi sợ hãi sao?” Tích Duyên lo lắng Xích Luyện không thể thích ứng, nhấ khắc nhất khắc đều liên tục hỏi tình trạng của hắn, phàm nhân gặp phải loại chuyện này chắc chắn sẽ sợ tới mức chân nhuyễn, thế nhưng y lại chỉ cảm thấy thân thể của Xích Luyện thực lạnh lẽo.

Xích Luyện chưa trả lời, nhưng vì để biểu đạt ra sự “sợ hãi” trong lòng mà hắn thuận thế ôm chặt lấy Tích Duyên, bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve tấm lưng của Tích Duyên, Tích Duyên cũng không cự tuyệt, tùy ý để Xích Luyện ôm mình. Đôi môi của Xích Luyện dán tại da thịt nơi đầu vai Tích Duyên, xúc cảm cực nóng bên dưới khiến cho hắn chỉ hận không thể đem Tích Duyên đặt ở dưới thân hung hăng mà nhu ngược.

Hắn căn bản không nên đối thân thể của Tích Duyên cảm thấy hứng thú, thế nhưng lại không tự chủ được nhớ lại sự mĩ diệu cùng chặt chẽ nơi thân thể Tích Duyên. Tuy nói hỏa thể của Diễm Phượng nhi cũng đã đủ mang đến cho hắn nhiệt lượng không tồi, thế nhưng nữ nhân luôn yếu ớt như vậy, khiến cho hắn vô cùng không hài lòng, đêm nay hắn chưa hết hưng phấn Diễm Phượng nhi đã khóc sướt mướt bảo hắn đừng nữa tiếp tục nữa rồi. <Hắc Hắc: *phụt* Ngươi thật thú vật…>

Tích Duyên xuất hiện vốn khiến cho hắn cảm thấy rất phiền táo, bất quá hiện giờ xem ra Tích Duyên xuất hiện thật sự đúng lúc. Giường bị thủy hành thi đụng phải lắc tới lắc lui, khiến cho thân thể của hai người kề sát cùng một chỗ cũng chạm đến chạm đi. Trong bóng đêm, cả hai đều không thể thấy rõ biểu tình của đối phương, Tích Duyên có thể cảm giác được hơi thở của Xích Luyện càng ngày càng nóng lên, hơi thở kia phả lên khiến cổ y một trận ngứa ngáy.

“Tích đại ca, ta thấy không thoải mái.” Thanh âm của Xích Luyện dán tại bên tai Tích Duyên, nhiệt khí rót vào lỗ tai Tích Duyên, khiến cho Tích Duyên sởn gai ốc trực giác muốn tránh khai. Thanh âm kia vừa trầm thấp lại rất dễ nghe, tràn ngập một thứ từ tính vô cùng dụ hoặc.

Tích Duyên lo lắng vội quay ngược lại ôm lấy Xích Luyện, an ủi vỗ về lưng hắn, lo âu hỏi: “Ngươi cảm thấy không khoẻ nơi nào, đừng lo lắng, có phù chú, thủy hành thi tự nhiên không thể đi vào.”

Xích Luyện mở ra một kẽ hở nơi chăn, đưa mắt liếc nhìn ra bên ngoài lúc sau lại rất nhanh khép chăn lại: “Bàn tay của thủy hành thi vào được, còn kém một chút nữa liền đã đụng tới ngươi.”

“......” Tích Duyên cả người sợ hãi vội kề sát vào Xích Luyện. Bàn tay của bọn quái vật tuy có thể tiến vào bên trong giường, thế nhưng chỉ vừa đụng tới mạn giường có dán phù chú liền sẽ phát ra tiếng kêu thảm kiết cực kỳ bi thương.

Xích Luyện tiếp tục dọa dẫm Tích Duyên: “Phù chú không biết khi nào sẽ mất đi hiệu lực, Phượng nhi nói phù chú này chỉ có thể cầm cự nửa canh giờ.” Hắn cố ý đem thanh âm hạ thấp xuống, có vẻ chậm chạp lại bất lực.

Thành công đích lừa được Tích Duyên, Tích Duyên run rẩy ôm sát Xích Luyện, y do dự mà nói cho Xích Luyện chuyện công lực của mình đã tiêu thất, đương nhiên đoạn thay Phật Hàng trị liệu kia y một chút cũng không nói tới.

Xích Luyện sớm biết công lực của y đã tiêu thất biến mất, thế nhưng vẫn là thập phần thương tiếc mà mở miệng an ủi Tích Duyên vài câu, Tích Duyên lại nhìn không thấy được Xích Luyện thực sự trong bóng đêm lại chính là đang cười đến vô cùng đắc ý, thế cho nên y không thể lãnh hội được sự nguy hiểm của Xích Luyện, mất đi cơ hội thấy rõ bộ mặt thực của Xích Luyện. Mà Tích Duyên lại thủy chung đều tin tưởng vào sự tốt đẹp của người khác, y an ủi mà vỗ vỗ lên lưng Xích Luyện.

Tay y đột ngột bị Xích Luyện bắt lấy, đem đến đụng vào một thứ vật thể cực kì nóng bỏng. Đầu ngón tay của Tích Duyên tựa như bị tổn thương lập tức muốn thu hồi, lại bị Xích Luyện nắm chặt lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.