Ngay tại thời điểm Tích Duyên dường như thở không nổi, đầu lưỡi của Mạt Đồng mới từ trong miệng y mà lui ra. Hắn nhìn đến Tích Duyên không ngừng thở gấp, căm tức mà nhìn hắn, lại cúi đầu cắn cắn vài cái lên đôi môi đang hé mở của y.
“Ngươi từ nơi nào lấy được thứ tà môn kia.”
“Ta khi trước ở bên ngoài vân du tứ hải được một vị ‘ cao nhân ’ tặng cho, coi như là vì cơ duyên xảo hợp, nếu không, nguyên khí của ta cũng đã không khôi phục nhanh như vậy.”
“Ngươi là từ đâu tới?” Tích Duyên toàn thân vô lực nằm ở trên giường, bởi vì bị thân thể xích lỏa của Mạt Đồng đè ép bên trên khiến thân thể y đều chìm vào trong đống chăn nệm mềm mại, bị mấy thứ tơ lụa tính chất thượng hạng bao vây lấy......
“Ta từ Thanh sơn tới.” Mạt Đồng nằm ở trên người Tích Duyên, nửa điểm dấu hiệu rời đi đều không có, bàn tay của hắn nắm lấy dục vọng của nam nhân mà đùa bỡn hạ thể y, nghe được thanh âm hít thở vội của nam nhân, hắn mới ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Tích thúc, hẳn là biết Thanh dương Tích Vân quan đi......” Tiếu dung trên mặt hắn càng ngày càng sâu, khả nam nhân lại cảm thấy được càng ngày càng nguy hiểm.
“......”
“Bên trong Tích Vân quan có một nơi dùng để trấn yêu, Tích thúc, ngươi cũng biết mà phải không. Cái nơi dùng để trấn yêu kia, có phong ấn một thứ gọi là Ngọc Tì Cửu......” Mạt Đồng xốc lên tấm chăn bao trùm ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3157839/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.