Tích Duyên trong lòng trầm xuống, nhíu mày, ngay tại lúc tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, y phá lệ mở miệng: “Thật có lỗi, này nữ nhân, là của ta.”
Thanh âm của Tích Duyên không lớn, nhưng uy thế phi phàm.
Tứ phía truyền đến những tiếng thở gấp gáp của những khách nhân, tú bà khóe miệng cũng bắt đầu co rút. Như Yên vẫn như trước nằm trong lòng ngực Tích Duyên, Tích Duyên bất đắc dĩ vô cùng, cũng không có biện pháp để đẩy ra nàng.
Phật Hàng lãnh mâu dừng ở trên người Tích Duyên, hắn cũng tựa hồ đã nhận ra nam nhân này, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ngạo khí: “Đại thúc, không phải ở nơi kia rất tốt sao, như thế nào bây giờ đã hưng trí đổi khẩu vị đến những nơi như thế này, yêu nghiệt của Xích phủ như thế nào không cùng ngươi đến.”
Lời nói của Phật Hàng quá mức trực tiếp, khiến Tích Duyên vô cùng xấu hổ, nhưng Tích Duyên cũng không nguyện lúc này mà tranh biện, dù sao y bây giờ còn ôm Như Yên, nhiều lời cũng vô nghĩa.
“Thỉnh ngươi không nên bôi nhọ Xích huynh đệ, hắn thân thế đáng thương, đều không phải là yêu nghiệt mà ngươi nói.” Tích Duyên tối trọng yếu tin tưởng vào cảm giác của chính mình, y không cảm thấy trên người Xích Luyện có yêu khí, pháp thuật của y nhiều năm qua chưa từng mất đi hiệu lực, hơn nữa Xích Luyện người lại hảo, lại có lễ mạo, làm sao có thể là yêu quái, Tích Duyên căn bản là không tin lời nói của Phật Hàng.
“Nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3157751/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.