Hai người đi vào Xích phủ.
Xích phủ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, muốn đến được nơi này buộc phải đi qua một rừng hoa đào phấn sắc. Phía ngoài Xích phủ có một ao sen, vượt sang một cây cầu nhỏ Xích phủ đại môn liền xuất hiện trước mắt.
Bởi vì ban đêm sương mù xuống, mặt ao bị bao phủ một tầng sương loãng, Xích phủ tứ phía đều lượn lờ hơi sương tựa những tấm khinh sa ( lụa mỏng) mờ ảo.
Tích Duyên dừng lại cước bộ cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt đảo tới ao sen, lại không phát hiện có gì bất thường, nhưng y thủy chung vẫn cảm thấy kì quái, nơi này đẹp đúng là rất đẹp, nhưng lại quá hẻo lánh, bình thường sẽ có nhà được dựng ở những nơi như thế này sao? Tóm lại, Tích Duyên vẫn luôn thấy không bình thường, nhưng lại không thể vạch ra rốt cuộc là nơi nào không đúng!
“Tích đại ca, ngươi vì sao không đi?” Song nhãn u hắc của Xích Luyện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như đang tự hỏi của nam nhân, thanh âm êm dịu của hắn tại nơi ban đêm u tĩnh lại càng thêm trong trẻo, rõ ràng.
“Nhà ngươi xây dựng ở nơi hẻo lánh này không lo lắng yêu quái đến quấy nhiễu sao?” Tích Duyên lo lắng giảng giải cho vị bằng hữu, ở nơi thế này, khó trách bị hồ yêu câu dẫn.
Tứ phía đều không có bất kì hộ dân nào, nếu không phải trên người Xích Luyện không có nửa điểm yêu khí, lại vì lúc trước bị hồ yêu mê hoặc, y chắc chắn sẽ nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ma-dao/3157715/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.