Edit: Jang Jang
Chúc Vưu mang theo một thân thương thế không nên kịch liệt chạy loạn, hắn hẳn là muốn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chỉ là mới vừa tỉnh lại một hồi, hắn trong lòng quá hoảng loạn, bất chấp cả người đầy đau đớn liền chạy ra ngoài.
Khi bình tĩnh lại, đau đớn trong thân thể liền càng thêm rõ ràng, một trận một trận, ẩn ẩn phát đau.
Sau khi về phòng, hắn nằm xuống trên giường, Dung Khanh thay thuốc hôm nay cho hắn.
Đổi xong thuốc, nàng nắm tay Tiểu Bảo liền phải rời khỏi.
Chúc Vưu bắt lấy tay ngọc trắng nõn của nàng, không buông tha nói: "Khanh Khanh, nàng phải đi sao?"
Dung Khanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Ta buổi tối lại đến đổi dược cho ngươi."
Dứt lời, nàng gạt ra đại chưởng của nam nhân, nắm tay Tiểu Bảo cũng không quay đầu rời khỏi.
Chúc Vưu trong lòng một trận mất mát, Khanh Khanh không ở đây, căn nhà trống trải này càng thêm vắng lặng lạnh lẽo.
Hắn một mình một người nằm ở trên giường, nhìn màn trên đỉnh đầu đến phát ngốc, trong lòng thầm đếm thời gian, mong ban đêm sớm chút mau đến.
Dày vò ban ngày rốt cuộc qua đi.
Giờ Tuất, bóng đêm đen kịt, ngọn đèn dầu sâu kín.
Dung Khanh rốt cuộc mang theo Tiểu Bảo trở lại.
Nàng cởi xiêm y trên người nam nhân, bỏ đi băng gạc, giúp hắn thay thuốc mới.
Khi Dung Khanh xoay người đi rửa tay, Tiểu Bảo cởi giày vớ, lăn long lóc bò lên trên giường, nằm ở mép giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739978/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.