Edit: Jang Jang
"Khanh Khanh, ta..." Chúc Vưu bước chân dừng lại, hắn nghĩ đi tới, rồi lại không dám đi qua.
Bởi vì biểu tình trên mặt Dung Khanh quá mức bi thương, cùng bốn năm trước, khi nàng ở trong sơn động cắn lưỡi tự sát, rất là tương tự.
Dung Khanh trong hốc mắt ướt át không ngừng tràn ra nước mắt trong suốt, nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của người nam nhân trước mắt này, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh tốt đẹp.
Hắn vì nàng hái hoa lộ, mua trang sức cho nàng, ôn nhu hôn nàng, hai người mặc áo cưới đỏ bái đường, ở trên giường trần trụi giao triền...
Nhưng, tất cả đều là giả.
Đồ vật nàng trân quý hồi lâu, tất cả đều là giả, chẳng qua là một hồi ác mộng thôi.
Dung Khanh hít hít cái mũi, mang theo thanh âm khóc nức nở hỏi: "Yêu long màu xanh lá trong sơn động kia là ngươi sao?"
"Khanh Khanh, ta... Muội nghe ta giải thích..."
Dung Khanh ngưng mắt nhìn chằm chằm nam nhân, sắc mặt lạnh lùng: "Không cần giải thích, ngươi chỉ cần nói cho ta, Thanh Long kia có phải là ngươi hay không."
Chúc Vưu đôi mắt buông xuống, có chút chột dạ, trầm mặc một lúc lâu, hắn chậm rãi đáp: "Đúng vậy."
"Ô ô..." Dung Khanh che lại môi đỏ, khóc đến cực kỳ bi ai, nước mắt trong suốt không ngừng tuôn ra bên ngoài, nàng khóc đến như suối tuôn, thật đáng thương.
"Ngươi hỗn đản, tâm can xấu xa, vì sao phải khinh nhục ta như vậy? Ta lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739960/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.