Edit: Jang Jang
Chúc Vưu nhớ tới việc Dung Khanh ở trong sơn động cắn lưỡi tự sát, cũng không biết nàng bị thương nặng hay không nặng.
Hắn lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước nhìn thấy bên môi Khanh Khanh chảy máu, Khanh Khanh có phải hay không ở sau lưng huynh làm việc ngốc?"
"Muội lúc trước quá thương tâm, cảm thấy không còn mặt mũi gặp huynh, không cam lòng chịu nhục, liền muốn chết cho xong việc."
"Hé miệng, để phu quân nhìn xem bị thương nặng hay không?"
Dung Khanh nghe vậy đem miệng mở ra, Chúc Vưu cẩn thận nhìn đầu lưỡi nàng, phát hiện chỉ là rách da ở sườn biên, miệng vết thương nhỏ, không phải rất nghiêm trọng.
Bị thương ở khoang miệng, dùng thuốc cần cẩn thận chút.
Chúc Vưu một chốc một lát còn tìm không được đúng thuốc, hắn cúi xuống tới gần nàng, hôn hôn môi nàng, đem đầu lưỡi thăm tiến trong khoang miệng nữ nhân, nhẹ nhàng liếm láp chỗ miệng vết thương kia.
Long tiên của hắn có tác dụng tốt để trị liệu, bất quá hắn không dám liếm nàng quá nhiều.
Nếu là buổi sáng ngày mai, nàng phát hiện miệng vết thương của chính mình lành đến quá nhanh, chắc chắn hoài nghi thân phận của hắn.
Cho nên miệng vết thương hắn đều là lấy thuốc mỡ cho nàng bôi.
Chúc Vưu liếm xong, hắn nhìn Dung Khanh, nghiêm túc mà nói: "Khanh Khanh, đáp ứng huynh, về sau, vô luận phát sinh chuyện gì, đều không cần hèn hạ đánh mất tánh mạng của chính mình, muội nhất định phải hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739945/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.