Edit: Jang Jang
Sau giờ dạy học Dung Khanh liền thấy Chúc Vưu chờ ở bên ngoài giảng đường.
Hắn một thân bạch y, trường thân ngọc lập, nửa ẩn ở trong bóng đêm tối tăm, gió đêm phất qua, ánh sáng lập lòe, dưới ánh lửa tuấn mỹ như họa trung trích tiên, hư ảo mờ mịt, cảm giác không hề chân thật.
Khi Dung Khanh thoáng nhìn hắn, ngẩn người.
Nàng đi đến trước mặt nam nhân, nhìn khuôn mặt hắn tuấn dật, nhỏ giọng hỏi: "Huynh là đang đợi muội sao?"
Chúc Vưu vươn tay, dắt tay nhỏ của nàng, rất là tự nhiên đi phía trước: "Khanh Khanh tan học, phu quân đương nhiên muốn tới đưa muội về phòng."
Chúc Vưu mang nàng đi chính là một con đường nhỏ hẻo lánh khác, Dung Khanh nhìn quanh bốn phía, thấy bóng đêm tối tăm, cũng không có người nào hướng bên này nhìn, nàng liền không tránh thoát, tùy ý hắn nắm.
Nam nhân bàn tay khô ráo ấm áp, gắt gao nắm tay nhỏ nàng, khiến người cảm thấy kiên định an ổn, Dung Khanh tim đập như sấm cổ động, hai má không khỏi lại nhiễm vài sợi đỏ ửng.
Đi tới nửa đường, Dung Khanh phát hiện đây là phương hướng đi đến trong phòng Chúc Vưu.
Nàng trên mặt xấu hổ, quơ quơ cánh tay nam nhân, thẹn thùng nói: "Chúc đại ca, huynh đưa muội về phòng đi, tối nay không đi phòng huynh."
Tuy rằng hai người đã làm chuyện phu thê rồi, nhưng Dung Khanh da mặt mỏng, ở bên ngoài, vẫn không dám gọi Chúc Vưu là "Phu quân".
Ban đêm, cũng ngượng ngùng khi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739937/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.