Edit: Jang Jang
"Tiểu Ngũ." Chúc Vưu đối với phương hướng của Dung Khanh, cao giọng hô.
Tiếng la của hắn đánh gãy hai người đang luyện kiếm.
Lăng Lãng buông ra cổ tay Dung Khanh, lui ra sau hai bước, cùng nàng thoáng kéo ra chút khoảng cách.
Hai người đứng yên, cùng nhìn về phía Chúc Vưu chống quải trượng.
Chúc Vưu lúc trước xiêm y bị cắt hỏng rồi, không thể lại mặc, hắn hôm nay mặc chính là y phục màu trắng của đệ tử trong quan.
Hắn thân hình cao dài, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen dài dùng một sợi dây buộc tóc màu trắng quấn lên đỉnh đầu, quấn quanh vài vòng, hình thành một cái búi tóc, lộ ra lập thể ngũ quan, cho dù tàn một chân, cũng không chút nào ảnh hưởng mỹ cảm.
Mặt mày anh tuấn, mặc vào y phục màu trắng này, ngược lại so với Lăng Phỉ cùng Lăng Lãng bọn họ càng nhiều thêm vài phần khí chất thanh phong tễ nguyệt.
Dung Khanh nhìn thấy hắn mặc một thân xiêm y này, ngẩn người, trong lòng thở dài: Người này sinh đến thật đúng là quá mức tuấn tú.
Chúc Vưu chống quải trượng, khập khiễng nhảy đến trước mặt Dung Khanh, gọi nàng: "Tiểu Ngũ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Chúc đại ca." Dung Khanh gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Lăng Lãng hoang mang nhìn Chúc Vưu, "Vị này chính là?"
Dung Khanh giới thiệu cho hắn: "Nhị sư huynh, đây là thợ săn dưới chân núi, bị mãnh hổ cắn thương chân, ở trong quan chúng ta tá túc mấy ngày."
Lăng Lãng tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739924/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.