Edit: Jang Jang
Chính điện ngoài cửa.
Dung Khanh chờ ở bên ngoài.
"Kẽo kẹt" một tiếng, đại môn bị mở ra, Lăng Phỉ chậm rãi đi ra, theo sau đóng cửa lại.
"Đại sư huynh, sư phụ phân phó chuyện gì?" Dung Khanh khẽ tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
Lăng Phỉ nhìn phía nàng, ôn thanh nói: "Không có đại sự gì, sư phụ biết ta hôm qua trở về núi, dặn dò riêng ta bảo vệ tốt Cửu Tiên Quan, thuận tiện cẩn thận chăm sóc bọn muội, sau khi dặn dò xong, người lại bế quan."
"Nga." Dung Khanh bộ dáng đã hiểu rõ.
Lăng Phỉ thấy nàng vừa rồi chạy nhanh, dẫn tới búi tóc hơi có chút rời rạc, cây trâm bạch ngọc hắn mua cho nàng lung lay sắp đổ, liền duỗi tay đi giúp nàng chỉnh chỉnh búi tóc.
"Ân?" Dung Khanh kinh ngạc nhìn Lăng Phỉ đột nhiên tới gần, cho rằng hắn muốn làm gì.
"Đừng nhúc nhích, ta giúp muội đem cây trâm cắm lại." Hắn nhẹ giọng nói, khi nói chuyện hơi thở phun ở đỉnh đầu Dung Khanh, thổi bay mấy sợi tóc.
"Vâng." Dung Khanh ngoan ngoãn đứng im.
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nam, một tiểu đệ tử tiến đến bẩm báo: "Gặp qua đại sư huynh, ngũ sư tỷ, ngoài cửa có một thợ săn, nói là lên núi săn thú, trên đường đi gặp mãnh hổ, cắn bị thương chân trái, máu tươi đầm đìa, vô pháp xuống núi, muốn ở trong quan chúng ta tá túc mấy ngày, nguyện quyên chút tiền, không biết ý sư huynh như thế nào?"
Lăng Phỉ tay cắm cây trâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739921/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.