Edit: Jang Jang
Dung Khanh cầm tay nải về phòng, nàng cởi bỏ tay nải, phát hiện bên trong có rất nhiều chủng loại đồ ăn vặt, đều là những thứ nàng thích ăn.
Mặt khác còn có một ít trang sức, giống cây trâm, châu thoa, khuyên tai, nhỏ nhắn lại tinh xảo, màu sắc thực phù hợp với màu da trắng nõn của Dung Khanh.
Dung Khanh khi còn nhỏ muốn mua cây trâm hoặc là thèm ăn, muốn ăn đồ ăn vặt, nàng đều đưa tiền cho sư huynh, khi hắn xuống núi sẽ giúp nàng mua.
Nhưng đồ vật các sư huynh mua trở về thường thường sẽ nhiều ra vài món, giá cũng sẽ cao hơn vài lần số tiền nàng đưa.
Nàng xong việc nghĩ muốn bù tiền cho các sư huynh, nhưng các sư huynh toàn không nhận, chỉ nói nhiều ra vài món lễ vật tất cả đều là đưa cho nàng.
Bởi vì nàng ngoan ngoãn nghe lời, cho nên khen thưởng cho nàng.
Dung Khanh khi tuổi nhỏ còn chưa biết, nàng từ chối không nhận, nhưng các sư huynh khăng khăng muốn cho nàng.
Thời gian dài, nàng nhận lễ vật liền thành thói quen.
Hiện giờ trưởng thành, cũng sửa không được thói quen này.
Liền giống như khi còn nhỏ, ca ca lớn tuổi xa nhà, khi trở về nhà sẽ cho muội muội một phần lễ vật nhỏ.
Muội muội tự nhiên là vui sướng nhận lấy.
Thời điểm luyện công, Lăng Phỉ phát hiện linh lực Dung Khanh rất có tiến bộ, này làm hắn rất là kinh ngạc.
Rốt cuộc bắt đầu từ bảy tuổi, tu luyện mười năm, tu vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739919/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.