Edit: Jang Jang
Dung Khanh tay chân nhẹ nhàng đi đến địa phương chính mình từng ngã xuống, nàng ngửa đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ từ cửa động chiếu nghiêng tiến vào.
Chùm tia sáng màu hoàng kim ấm áp, ánh sáng mặt trời tượng trưng cho ánh sáng cùng hy vọng.
Cửa động cách đáy động ước chừng 20 mét, lấy tu vi Dung Khanh lúc trước, nàng là bay không ra đi.
Nàng về điểm tu vi yếu ớt, nhiều nhất chỉ có thể bay cao đến 3 mét, cao như này nàng liền không thể đi lên.
Cho nên, mấy ngày trước đây, cho dù Chúc Vưu có ngủ gật, nàng cũng không dám tùy tiện chạy trốn.
Chỉ có thể khuất phục với hắn, chờ đợi đại sư huynh cứu viện.
Hiện nay, nàng cảm giác linh lực chính mình tăng lên không ít, hẳn là có thể bay qua 20 mét.
Dung Khanh vận khí, bấm tay niệm thần chú, hướng lên trên nhảy, thân mình bay lên trời.
Phi đến giữa không trung, ước chừng có 10 mét, nhìn xuống dưới, vừa nhìn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lòng bàn chân run lên.
Nàng chưa bao giờ bay cao như vậy, trong lòng sợ hãi, nhất thời thích ứng không được, vội nắm tay làm chính mình chậm rãi rớt xuống.
Thở phào, Dung Khanh lại lần nữa bấm tay niệm thần chú, hướng lên trên nhảy lên, lần này như cũ là bay cao 10 mét.
Có lẽ là, nàng ít khi bay, không thuần thục, cho nên mỗi lần chỉ có thể bay cao 10 mét.
Nàng ổn định tâm thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739917/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.