Edit: Jang Jang
"A..." Dung Khanh chỉ cảm thấy chính mình đột nhiên treo trên không, còn chưa phản ứng lại, người cũng đã an ổn rơi xuống đất.
Cũng không thể nói là rơi xuống đất, xác thực nói là "An ổn lạc hoài".
Rơi vào trong lòng Yêu long.
Chúc Vưu cái đuôi như cũ quấn lấy vòng eo Dung Khanh, đem nàng giam ở trong lồng ngực chính mình.
Dung Khanh đánh giá một vòng hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là địa phương yêu long ngày thường hay ngủ.
Chỗ ngồi ở trên vài bậc cầu thang, nàng lúc trước ngồi đến xa, chịu độ cao ảnh hưởng, xa xa nhìn đến cũng không rõ ràng, cũng không biết yêu long này còn sẽ hưởng thụ như vậy.
Trên đất bằng trải một tầng ghế đệm rắn chắc thoải mái, khó trách yêu long ngày thường luôn thích ngủ gật.
Nàng đánh giá xong, thu hồi ánh mắt, vừa nhấc mắt liền đối diện với con mắt hàm chứa tức giận của Chúc Vưu.
Dung Khanh mím mím cánh môi, trong lòng không khỏi cũng sinh ra một cỗ tức giận.
Yêu long này khi dễ nàng xong, liền đem nàng ném xuống đất, bản thân tiêu sái rời đi, còn không biết xấu hổ sinh khí*.
*Sinh khí: Tức giận
Hắn tựa như khách làng chơi, đem nàng coi như kỹ nữ gọi thì phải tới, đuổi là phải đi, lăng nhục xong, liền vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Yêu long phẩm hạnh ác liệt này, có cái tư cách gì sinh khí?
Dung Khanh tức giận túm vài cái vào đuôi Chúc Vưu đang quấn ở trên eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739901/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.