Ngô Phương Phỉ ném vấn đề rắc rối này cho cô. Mộ Mai ngơ ngác, ậm ừ muốn cất lời nhưng mãi không thốt được câu nào.
Mặt trời dần dần lặn xuống, tầm chạng vạng tháng Mười một rét căm căm, Ngô Phương Phỉ chỉ mặc chiếc áo len mỏng, chắc hẳn lúc ra ngoài cô ấy đã quên mang theo áo khoác, nên hiện giờ đang lạnh run cầm cập.
"Phương Phỉ, vào nhà đi thôi, mình pha cho cậu một tách cà phê nóng, có lẽ uống xong tâm trạng cậu sẽ khá hơn đấy." Mộ Mai khó khăn thốt lời.
Ngô Phương Phỉ để mặc cô kéo vào nhà, rồi ấn ngồi xuống sô pha.
Mộ Mai lấy một chiếc chăn bông từ phòng phía Tây choàng lên vai Ngô Phương Phỉ, sau đó ngồi đối diện cô ấy nhưng không dám ngước lên nhìn thẳng. Hiện tại Mộ Mai không có mặt mũi để tỏ vẻ nhân từ hay thương hại với Ngô Phương Phỉ.
"Nghe mình nói này Phương Phỉ, dù chuyện lớn thế nào đi nữa cũng sẽ qua thôi." Và dường như đây là lời duy nhất Mộ Mai có thể nói với cô ấy.
Đúng vậy, dù chuyện lớn cỡ nào thì cũng sẽ qua đi, vì mỗi ngày mặt trời đều mọc cơ mà.
"Ngày hay tin mẹ Xuân mất, mình đứng trên boong tàu nhìn lên trời, cảm thấy nó như sắp sụp đến nơi rồi. Mình đau khổ nghĩ rằng trên thế giới này chỉ còn lại một mình, không còn người thân nào nữa cả. Ngắm tia nắng ban mai đỏ rực, mình cho rằng có lẽ từ nay về sau sẽ không thể nào cảm nhận được cảnh bình minh tươi đẹp nữa rồi, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497703/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.