Lúc đến cao trào, anh cứ mãi lẩm bẩm bên tai cô như niệm chú: “Lâm Mộ Mai, em là của anh. Lâm Mộ Mai, em là của anh…”
Đương nhiên cô là của anh rồi. Trái tim thuộc về anh, thể xác cũng thuộc về anh, điều này anh rõ hơn ai hết mà. Nhưng tại sao anh lại bắt cô đối mặt với tình huống gay go thế này?
Bởi vì Vưu thiếu gia muốn giống như mấy người bạn của mình, tìm kiếm sự kích thích trong trường hợp phụ nữ càng phản kháng thì càng phấn khích, càng thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân để lên đỉnh sao?
Nếu đối phương là Ngô Phương Phỉ, phải chăng Vưu Liên Thành nhất định không làm vậy? Ngô Phương Phỉ xuất thân danh giá, Ngô Phương Phỉ rạng rỡ như ánh mặt trời, người như Ngô Phương Phỉ đương nhiên sẽ được tôn trọng, chứ không phải...
Ngô Phương Phỉ, Ngô Phương Phỉ... Mộ Mai vỗ đầu, trách mình Sao mãi nghĩ ngợi linh tinh. Chỉ có trời mới biết cô hi vọng được anh tôn trọng đến nhường nào.
Bấy giờ ngoài cửa phòng tắm, Vưu Liên Thành khẩn khoản cầu xin: "Mộ Mai, em tha thứ cho anh lần này đi!"
Những giọt nước mắt cô nén nhịn nãy giờ bỗng chốc tuôn rơi. Thân thể trong gương trông càng thảm hại hơn mấy phút trước. Những dấu đỏ lan rộng theo thời gian, màu sắc sẫm lại, chắc chắn ngày mai sẽ khó coi hơn bây giờ nhiều.
Hồi lâu không nghe được tiếng đáp lại, Vưu thiếu gia lại dè dặt hỏi: "Mộ Mai, anh có thể vào không?"
Rốt cuộc Vưu thiếu gia đã biết lễ phép hỏi han rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497700/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.